Toái Phong Thiên Chương 40: Cấp bách

Thiếu niên sắc mặt bình tĩnh, Sa Trầm Thanh trong lòng loạn nhịp — hắn không hiểu vì sao tâm loạn, hắn nhớ lại chính mình đã cắt gân tay Lâm Tư Nguyên, nhưng người trước mắt lại chính là người cứu mình thoát chết!

” Thưa bệ hạ. Người đã đáp ứng để ta đi.”

” Ngươi!” Sa Trầm Thanh không biết nên nói gì lúc này, thi vệ của hắn tiến lên nói: “Bệ hạ, chúng ta hiện tại nên nhanh chóng về Địa Hỏa quốc, Kim Nhật quốc không tấn công Thiên Phong có lẽ sẽ chuyển sang Địa Hỏa! Hoàng thành trống không, nên……”

” Hồi cung.” Sa Trầm Thanh giương mắt nhìn Lâm Tư Nguyên, nhưng đối phương nét mặt vẫn bình tĩnh dưới ánh lửa.

Hắn nhớ lại, thiếu niên nói, hắn muốn đi lang thang, sau đó chết tại một nơi nào đó……

” Chuẩn bị hồi quốc,” Sa Trầm Thanh nói với thị vệ bên cạnh mình, sau đó quay lại nhìn Lâm Tư Nguyên nói,” Ta không muốn nhìn thấy ngươi đi tìm cái chết, ngươi một khi đã đã cứu ta đã trở thành ân nhân của Địa Hỏa, theo ta về Địa Hỏa.”

Lâm Tư Nguyên trừng mắt, lui về phía sau, cắn răng nói,” Ngươi lật lọng!”

Sa Trầm Thanh tựa hồ không muốn cùng hắn nhiều lời, đi về phía trước kéo lấy tay hắn, đối thị vệ bốn bên nói,” Đêm nay ta sẽ ngủ lại ở đây, sáng mai khởi hành, xem chừng Lâm Tư Nguyên, nếu ai để hắn thoát sẽ bị lăng trì xử tử!”

” Tuân mệnh!” Thị vệ cúi đầu nhận mệnh lệnh sau đó tản ra bảo vệ phòng nhỏ.

Lâm Tư Nguyên bị Sa Trầm Thanh dắt trở về phòng nhỏ.

Sa Trầm Thanh cầm tay hắn rất chặt, nhưng Lâm tư Nguyên không cảm thấy đau, hắn đã bị mất đi cảm giác ở tay phải.

Hắn đem Lâm Tư Nguyên đẩy lên giường, thân thể dán chặt vào, nghiến răng nói,” Ngươi cứu ta, tốt nhất cho ta một cái lý do, nói, ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Ta không cho rằng chúng ta giao tình tốt đến mức ngươi có thể tình nguyện cứu ta!”

Lâm Tư Nguyên nhìn hắn, cũng không vội vã trả lời.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không có biểu tình gì, có lẽ là tuyệt vọng, tuyệt vọng trong lòng, hắn lạnh lùng nói” Bởi vì ngươi đã cứu ta, coi như đem mệnh trả lại cho ngươi. Chúng ta từ nay về sau không ai nợ ai.”

Sa Trầm Thanh giận, hắn nắm cổ áo Lâm Tư Nguyên,” Cái gì mà không ai nợ ai? Ngươi nên hận ta a! Ta……”

” Ta không hận ngươi, không hận bất luận kẻ nào.” Cánh tay nhỏ bé đầy vết thương với chai sạn, bàn tay lạnh như băng cầm lấy bàn tay Sa Trầm Thanh đặt trên cổ áo mình, nhẹ nhàng đẩy ra,” Để ta đi, ngươi đã đáp ứng ta rồi.”

” Không có!” Sa Trầm Thanh không biết mình vì cái gì mà nổi giận như vậy, hắn hai tay đem Lâm Tư Nguyên áp trên giường, quát,” Ta nói ngươi ‘cút’, cũng không nói là cho ngươi tự do! Ai kêu ngươi muốn cứu ta, ngươi tỉnh ngộ đi!”

Đúng vậy, không ai dám nhìn thẳng vào Sa Trầm Thanh.

Trừ thiếu niên này, thiếu niên lần đầu tiên lên giường với hắn cứ nhìn chằm chằm hắn.

Hắn nhớ rõ ánh mắt thiếu niên, tựa hồ như ngọn lửa, có sự thất vọng không dám tin nhìn hắn, chỉ khiến hắn chột dạ, ánh mắt kia dường như muốn xuyên thấu linh hồn hắn, đem phá hết thảy ngụy trang của hắn! Hắn chán ghét ánh mắt kia!

Mà hiện tại, ánh mắt kia lại như vậy trừng nhìn hắn, tuy rằng rất nhanh, giống như lóe lên.

” Ngươi yêu Lục Vũ Hạo chứ?” Lâm Tư Nguyên phóng ánh mắt về nơi xa xôi, không có nhìn Sa Trầm Thanh,” Ta đây đem hắn bắt đến cho ngươi, ngươi sẽ để ta đi chứ?”

Sa Trầm Thanh chấn động, tay hắn khẽ run,” Ngươi…… Ngươi nói cái gì?”

” Ngươi luôn nói ta là thế thân của hắn, vì không bắt được hắn nên sinh khí, ngươi không biết tìm ai để phát tiết cái cảm giác ngã lòng này, cho nên ngươi không để ta đi. Bởi vì ngươi nghĩ ở trên người ta có thể tìm lại được cảm giác tự tin, giống như trước kia sắp đặt tất cả, ai đều……”

” Ba–!”

Một cái tát giáng xuống má Lâm Tư Nguyên, Sa Trầm Thanh hai mắt đỏ bừng, hắn nắm chặt y phục Lâm Tư Nguyên,” Ngươi nghĩ ngươi cái gì cũng biết, ngươi cho là ngươi đang tính toán cái gì?” Có lẽ, Sa Trầm Thanh chỉ có thể dùng sự tức giận để che giấu cảm xúc.

“…… Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.” Lâm Tư Nguyên rất bình tĩnh.

Đôi mắt bình tĩnh kia như muốn đốt cháy tất cả, dường như muốn đốt sạch lý trí của Sa Trầm Thanh.

Hắn nắm chặt y phục Lâm Tư nguyên, lực đạo mạnh hơn thực khiến người ta hít thở không thông,” Vậy ngươi nói xem ngươi có cách gì bắt được Lục Vũ Hạo?”

” Nếu bắt được hắn ngươi sẽ thả ta chứ?” Lâm Tư Nguyên vẫn như trước hỏi lại, vẻ mặt không quan tâm.

” Ngươi còn nói ngươi không hận ta, không hận ta vậy vì cái gì muốn rời xa ta?” Sa Trầm Thanh không biết tại sao mình sinh khí, hắn thực sự không rõ.

” Thỉnh ngươi trả lời ta.” Rất bình tĩnh, tựa như ngọn lửa.

“…… Được,” Sa Trầm Thanh chậm rãi đứng dậy, buông cổ áo hắn ra,” Ngươi đem Lục Vũ Hạo bắt đến, ta thả ngươi đi. Thế nhưng từ bây giờ cho đến lúc đó, ngươi phải luôn ở bên cạnh ta.”

” Như vậy ta là không có cơ hội đi lừa Lục Vũ Hạo.” Lâm Tư Nguyên cũng đứng dậy, hắn dùng cánh tay trái chống đỡ chính mình.

” Vậy ngươi chạy trốn thì sao?” Sa Trầm Thanh trừng mắt nhìn Lâm Tư Nguyên.

“…… Lãnh Mẫn Chi không phải đang ở Thiên Phong? Để Sa Tần công chúa và ta cùng đi, thuận tiện giám thị ta, như thế nào?”—Những lời này khiến Sa Trầm Thanh khiếp sợ! Thiếu niên nhỏ tuổi này, cư nhiên có thể nói ra những lời kinh hãi thế tục, ra lệnh cho mình và muội muội? Quỷ dị chính là hắn có thể nghĩ đến những điều này? Hắn không phải là của riêng mình sao? Sa Trầm Thanh phiền toái đi đến, dừng lại, hung hăng nói,” Được, ta nhượng Sa Tần đi cùng ngươi, nhưng Lâm Tư Nguyên, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám chạy trốn ta liền cắt đứt gân chân ngươi, xem ngươi có thể chạy đi đâu!”

Lâm Tư Nguyên cúi đầu, cười tự giễu,” Đối với một người lưu lạc tìm cái chết như ta, chết như thế nào đều không quan trọng.”

Sa Trầm Thanh bị nụ cười tuyệt vọng vô lực kia làm trái tim đau nhói.

Nếu như hắn không biết Lâm Tư Nguyên, liệu y còn đối với hắn như vậy?

Hắn nhớ rõ thiếu niên lúc nâng hắn dậy ở đầu phố, ngay từ đầu cũng không biết thân phận của mình, sau đó biết nhưng vẫn nâng mình dậy.

Mắt phượng đào hoa trừng nhìn Lâm Tư Nguyên.

Người này, hắn không thể hiểu được. Thiếu niên rất nhỏ tuổi, chỉ có mười bốn tuổi a.

Hắn tựa hồ, rất lâu, rất lâu, rất lâu trong mộng. Trong mộng, hơi thở nặng nề rất khó nghe.

Hắn thấy trên người cắm đủ các loại ống màu sắc, thanh âm tích tích tích nhảy lên, hắn muốn nói chuyện, miệng lại bị đóng chặt.

Này là làm sao a?

Hắn nhìn thấy một nữ nhân đi tới, lau nước mắt, tựa hồ thực thương tâm. Nữ nhân kia nhìn có điểm quen mắt, hình như là Mẫu hậu mình hồi trẻ. Nhưng nàng đang mặc cái gì a? Toàn thân từ trên xuống dưới đều màu trắng, vì cái gì? Nàng đang thương tâm cái gì?

Bên tai những tiếng tích tích tích ngừng lại, hắn cảm giác được nữ nhân hôn mê bất tỉnh còn bản thân rơi vào bóng tối, nặng trịch, toàn thân đều không có khí lực……

” Thực hiếm thấy a, bệ hạ đã ngủ cả buổi chiều.” Giọng nói lành lạnh, nhắm mắt lại cũng biết là ai.

” Lạc cô nương có việc sao?”

” Kỳ thật ngươi lúc còn rất nhỏ cũng là người của thế giới chúng ta, bất quá mắc bệnh nan y, lúc ba tuổi đã chết. Sau đó ngươi rơi vào trong này, thân thể ‘Lãnh Phong Lam’ kì thực đã chết. Chết do bị mẫu thân ngươi bóp chết. Lạc Tiểu Mặc đứng lên, đến gần bên giường Lãnh Phong Lam,” Nhưng là mẫu thân ngươi ở thế giới chúng ta là một người tốt. Ta không biết rằng ta đem ngươi đến đây lại khiến ngươi đau khổ, thật có lỗi.”

“……” Lãnh Phong Lam trong đầu có điểm hỗn loạn, cố gắng ngồi dậy.

” Tiểu Hạo lúc ngươi đang ngủ đã tỉnh lại. Ách, ta không phải không biết ngươi đối Lục Vũ Hạo thực…… dụng tâm, nhưng là lần sau loại sự tình này nếu ngươi vẫn còn nhượng bôn, Tiểu Hạo ngốc nghếch kia vĩnh viễn không hiểu được. Còn không bằng……”

” Lạc cô nương, Hắc Long kia thực sự tìm được?” Lãnh Phong Lam nhu nhu huyệt thái dương. Nhíu mi, cắt ngang lời Lạc Tiểu Mặc.

“……” Lạc Tiểu Mặc lắc đầu, xoay người,” Đã tìm được rồi, nhưng là, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu Lục Vũ Hạo cuối cùng vẫn là lựa chọn cùng ta rời đi, hắn sẽ không trở lại nơi này. Ngươi ở thế giới kia đã chết, nhưng thân thể Lục Vũ Hạo còn sống.”

” Ta đi xem hắn.” Hắn hiểu được câu cuối của Lạc Tiểu Mặc, hắn không thể cùng Lục Vũ Hạo đến thế giới kia.

Lãnh Phong Lam từ trên giường nhảy xuống, hướng cửa đi.

Lạc Tiểu Mặc nhìn thấy Lãnh Phong Lam rời đi, bất đắc dĩ nói,” Ngươi đã sớm quyết định, cho nên ngươi là sẽ buông tay.”

” Một Năm, Một Năm ngươi nói ta ngủ vài ngày?” Lục Vũ Hạo kéo kéo tay áo Lâm Một Năm bên cạnh, lắc đi lắc lại,” Còn có này là làm sao? Ân? Ta như thế nào lại không có mặc y phục liền ngủ ở đây?”

“……” Lâm Một Năm toát mồ hôi. Chẳng lẽ muốn hắn mạo hiểm nói ra chuyện Lục Vũ Hạo xém chút nữa thì động phòng cùng Bệ hạ ra nói, chẳng khác nào hành hạ màng nhĩ của mình? Muốn hắn giải thích cho Lục Vũ Hạo còn khó hơn bị đem ra lăng trì.

Lúc hai người một kẻ hỏi một kẻ im lặng, một hài tử đáng yêu phá vỡ không khí yên tĩnh–

” A, đúng rồi Hạo ca ca, là như thế này. Tối hôm qua Phụ hoàng cùng ngươi trong này thành thân.”

“…………” Lục Vũ Hạo ngây dại. Lâm Một Năm cũng ngây dại theo.

” A, không tin? Chúng ta đều biết a, tối hôm qua Phụ hoàng ôm ngươi cùng nhau ngủ a.”

“…………” Lục Vũ Hạo há miệng, bộ dạng si ngốc cực độ. Lâm Một Năm đang nuốt nuốt nước miếng, chuẩn bị che lỗ tai.

” Nga, đúng rồi, nếu thành thân cùng Phụ hoàng phía sau lưng sẽ xuất hiện dấu hiệu, không tin ngươi xem thử đi.” Lãnh Lam chạy ra sau lưng Lục Vũ Hạo lấy ra cái gương. Gương có hai mặt, một mặt soi rõ hình ảnh sau lưng Lục Vũ Hạo, một mặt phản xạ lại nội dung.

Nhìn thấy Xích Phượng đỏ rực phía sau lưng, Lục Vũ Hạo không có thét lên.

Mà so với khóc còn khó coi hơn, hắn thất thần.

Vốn nghĩ thấy chính mình kế hoạch hoàn mỹ giờ đây Lãnh Lam lại thấy không đúng, giữ chặt Lục Vũ Hạo kịch liệt lay động,” Hạo ca ca Hạo ca ca ngươi có hay không có chuyện? Hạo ca ca? Ngươi có khỏe không? Uy!”

Lâm Một Năm tiếp lời,” Thái tử điện hạ, chúng ta đi nhanh đi, Bệ hạ cũng sắp đến đây. Hắn sẽ tự mình nói.”

Lãnh Lam tỉnh ngộ, đem Lục Vũ Hạo trở lại trên giường, đắp chăn, cùng Lâm Một Năm” nhanh chóng” rời khỏi hiện trường.

“……” Tà dương ngả về tây.

Lục Vũ Hạo tiếp tục bần thần……

Đúng vậy, Lục Vũ Hạo còn nhớ mình rất nóng, hắn là nhớ rõ mình ôm lấy Lãnh Phong Lam sau đó mút ngón tay hắn, tuy nhiên sau đó sự tình lại không nhớ rõ ràng, nhưng…… bọn họ không phải thực sự ” Cái kia” đi?
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện