Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi Chương 74: Thưởng Cúc Cục, Định Tội Cho Lưu Ly Ta?

 

Editor: Luna Huang

Thu uyển của Trạng nguyên phủ, tố ngạc nghênh hàn tú, kim anh đái lộ hương, tình vân xa cái phúc, thu điệp cận du dương, mãn tùng giai sắc tại, vị khẳng ủy nghiêm sương, mãn uyển thu cúc sắc sắc sán sán như yên hà thất thải, chuỗi hạt chỉ bạc bạch sắc, hoàng anh xuất cốc, xuân thủy lục sóng lục, bạch ngọc giải băng mâm vi lục, hoa lau phong diệp hồng trong trắng, đỏ trắng lục tam mẫu đơn cùng hồng thường lục y, đẹp không sao tả xiết, một mắt mê say.

(Luna: @@ vô cùng xin lỗi mọi người, ta chỉ có thể edit toàn hán việt, phần đầu còn như thơ phần sau không thể hiểu được tác giả đang tả cảnh sắc của hoa viên thế nào luôn T_T)

Mãn uyển phồn cúc vây quanh, có một tòa tiểu đình trúc chế hóng mát, một tầng lục giác, hiển phong cách cổ xưa lại không mất lịch sự tao nhã, thu cúc cẩm đám rậm rạp lái đến lái đến bên chân đình, hoa xinh đẹp dựa vào chân đình ra ra vào vào, lại dẫn theo vài phần thú vị rất khác biệt.

Ở nơi này bên ngoài một tòa trúc đình lịch sự tao nhã, hai gia đinh hôi y đứng, trong đình cung kính cúi đầu ba danh thị nữ bố y tố thanh tuổi còn trẻ, thị nữ trước người, ngồi một danh nữ tử đang ở phủ kính tự chiếu mật hợp sắc duệ ngắm tiên váy, tay như nhu, cổ tay mang vòng tay bạc triền ty song, ngón tay nhuộm đan khấu, khuyên tai cảnh thái lam san hô, cổ mang châu liên khổng tước lục phỉ thúy, nhiên rõ ràng là một nữ tử trẻ tuổi niên kỷ bất quá mười sáu mười bảy, sắc mặt cũng không so với ám hoàng, hai gò má cao, mà trên đầu của nàng, còn có xuống tới thật lưa thưa, một ngọn gió phất quá, hình như tùy thời đều có thể đem tóc thưa thớt trên đỉnh đầu nàng thổi đến bay hết, chính là Hạ Hầu Lạc.

Vốn nên hình ảnh mỹ nhân lãm kính tự chiếu động nhân, lúc này lại khiến kẻ khác nhìn buồn nôn, lại cứ như trò khôi hài, đứng ở sau lưng Hạ Hầu Lạc một danh thị nữ trong tay còn cầm một chi vân cước trân châu căn bản vô pháp cài lên đầu nàng!

Chỉ thấy hai tay thị nữ run, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cây trâm gài tóc kia nắm chặt trong tay của nàng, tay nàng đứng ở tấn biên Hạ Hầu Lạc, lại chậm chạp không biết đem trâm gài tóc cài vào!

Hạ Hầu Lạc phảng phất không có từ trong gương đồng thấy nàng dáng dấp hầu như có thể làm người buồn nôn, thấy thị nữ chậm chạp không thể đem cây trâm cài lên cho nàng, không khỏi dựng thẳng đôi mi thanh tú, lạnh lùng nói: “Vì sao còn không đem cây trâm thương cho bổn phu nhân? Nếu là phò mã gia như thế này tới không thấy được dáng dấp xinh đẹp của bổn phu nhân, một mình ngươi thị nữ nho nhỏ đảm đương nổi sao?”

Lớn tiếng của Hạ Hầu Lạc vừa quát để trong lòng thị nữ vốn là sợ hãi chí cực tay mạnh run lên, trong tay nàng cây vân cước xúc tua trân châu kia thoát ly tay nàng rớt xuống đất, phát sinh thanh âm thanh thúy, cây trâm gãy làm hai, thị nữ bên cạnh nhất thời hít một hơi khí lạnh, thị nữ cầm trâm lập tức phù phù một tiếng tới trên mặt đất, thân thể đẩu như run rẩy, liên tiếp hướng Hạ Hầu Lạc dập đầu, run rẩy thanh âm nói: “Nô tỳ không phải cố ý, phu nhân thứ tội! Phu nhân thứ tội!”

Đôi mắt đẹp của Hạ Hầu Lạc vi thủy, nhìn cây trâm đã gãy làm hai trên mặt đất, thanh âm chậm cực chậm nói: “Ngươi không phải cố ý?”

“Đúng vậy đúng vậy! Nô tỳ không phải cố ý! Cầu phu nhân không nên trách phạt nô tỳ! Cầu phu nhân!” Mồ hôi lạnh trên lưng thị nữ từ lâu chảy ròng ròng, một lòng nhắc tới tiếng nói, cái trán một chút một chút trọng trọng đánh vào mặt đất cứng rắn, mới ba cái đã thấy máu rồi, coi như đi cầu Hạ Hầu Lạc tha thứ.

Đều nói Bạch gia đại tiểu thư Bạch Lưu Ly ác độc thành tính, thế nhưng có ai biết, mỹ kiều nương trạng nguyên gia thú hồi, nữ chủ nhân hôm nay của trạng nguyên phủ, dụng tâm so với đại ác nữ Bạch Lưu Ly còn phải ác độc! Nàng không chỉ có giết cung nữ thiếp thân kiêm hồi môn hầu hạ nàng mấy năm Thúy nhi! Còn nghĩ mặt của Thúy nhi xoắn phá đem thi thể của nàng treo ở hậu viện thị nữ các nàng tròn ba ngày ba đêm! Dồn khiến các nàng ba ngày ba đêm ăn không ngon, ban đêm không dám chợp mắt!

Các nàng vốn tưởng rằng trạng nguyên gia thoát khỏi dây dưa của đại ác nữ thú được công chúa hồi phủ là nhất kiện sự tình kẻ khác hoan thiên hỉ địa, thế nhưng ai ngờ được công chúa này đáng sợ như thế! Hơn nữa chưa người biết nàng đến tột cùng sinh cơn bệnh nặng thế nào khiến nàng trở nên xấu xí như vậy, nếu các nàng biết nữ chủ của các nàng là một người ác độc như vậy, các nàng tình nguyện để nàng nhất bệnh không dậy nổi!

Thế nhưng các nàng chung quy chỉ là nô nhân thấp con kiến hôi, trạng nguyên gia không ngại tân nương tử này của hắn vẫn như cũ thương nàng, có thể để nàng tựa hồ căn bản không có nhận thấy được biến hóa đáng sợ xảy ra trên dung mạo của nàng, như cũ ôm kính tự soi! Như vậy còn chưa tính, còn cho người trang điểm trang phục đội trâm gài tóc cho nàng, nàng cũng không biết đầu nàng như một lão bà bảy tám chục tuổi căn bản là vô pháp cài trâm!

Các nàng không hiểu, trạng nguyên gia vì sao phải yêu phải sủng một nữ nhân ác độc xấu xí! Đến nỗi các nàng những hạ nhân này không ngày nào là không lo lắng chờ đợi, vô thì vô khắc lo âu mạng của mình sẽ bị nữ nhân xấu xí đáng sợ như thế giết đi.

Thị nữ liên tiếp dập đầu, tiếng đánh từng cái từng cái trên mặt đất lưu lại vết máu để thị nữ đứng ở một bên tâm tâm khiêu, trên trán không ngừng có mồ hôi lạnh thấm xuất, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, bởi vì các nàng không biết, nghiêm phạt đang đợi thị nữ phạm sai lầm là cái gì, mà nàng nếu bị trừng phạt, các nàng thì sao? Bên ngoài đình gia đinh cũng nghe tiếng dập đầu mà sắc mặt thanh chậm rãi thay đổi bạch.

“Thực sự thực sự không phải cố ý?” Hạ Hầu Lạc lại hỏi một lần.

“Đúng vậy! Nô tỳ tuyệt đối không phải cố ý! Dù cho cho nô tỳ một ngàn mốt vạn lá gan nô tỳ cũng tuyệt đối không dám ném cây trâm của phu nhân! Cầu phu nhân thứ tội! Cầu phu nhân thứ tội!” Thanh âm của thị nữ sợ hãi không gì sánh được, run không gì sánh được, thanh dập đầu còn đang thùng thùng vang lên, máu loãng trên đất càng tích càng nhiều, có thể tinh tường thấy máu loãng từ trán của thị nữ rơi xuống, nhuộm mi tâm của nàng, chính dọc theo hai bên mũi nàng xuống.

Hạ Hầu Lạc nhất thời không nói, chỉ là đưa mắt từ cây trâm gảy mất chuyển qua vẻ mặt sợ hãi chật vật trên người thị nữ, trong mắt có thể có tiếc hận, ngay tất cả mọi người ở đây cho rằng Hạ Hầu Lạc sẽ bỏ qua cho thị nữ này, nhãn thần của Hạ Hầu Lạc rồi đột nhiên trở nên thâm độc, cùng lúc đó cầm lên tay phải, mạnh kéo tóc của thị nữ, cố sức túm, thị nữ chính dập đầu trên đất dập đầu trên đất bị kéo lên!

“Ngươi không phải cố ý? Bổn phu nhân xem ngươi chính là cố ý! Ngươi không muốn để cho bổn phu nhân ăn mặc đẹp để Vũ lang thấy có đúng hay không? Ngươi đang cười nhạo bổn phu nhân có đúng hay không? Cười nhạo bổn phu nhân dáng dấp xấu xí không gì sánh được có đúng hay không?” Thanh âm của Hạ Hầu Lạc rồi đột nhiên bén nhọn cất cao, dáng dấp trở nên không gì sánh được, trong đôi mắt của vốn nên đẹp nhất thời tràn ngập tơ máu, thanh âm tức giận xen lẫn đố kị nồng nặc, “Đừng tưởng rằng bổn phu nhân không biết tiện đề tử các ngươi trong lòng suy nghĩ cái gì, các ngươi cho rằng bổn phu nhân không biết mình biến thành dáng dấp gì sao? Trong lòng các ngươi cùng Thúy nhi tiện tỳ kia đều giống nhau! Các ngươi đều muốn cùng bổn phu nhân đoạt Vũ lang có đúng hay không?”

Hạ Hầu Lạc sửa một tay thành hai cái tay, một tay túm tóc thị nữ cố sức nắm lên, một tay kia cố sức trên đầu thị nữ lung tung kéo, thị nữ từng tiếng tê tâm liệt phế cầu xin tha thứ, chỉ thấy tay của Hạ Hầu Lạc bắt được tóc dài của thị nữ liên tục từng nhúm từng nhúm kéo, phảng phất nàng đối mặt không phải là một người, mà là một sinh vật đê tiện đến súc sinh cũng không bằng, trong mắt lăn lộn hận cùng đố kị nồng nặc.

“A a a a a —— phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng a ——” Da đầu truyền tới kịch liệt tê đau nhức để thị nữ cũng vô pháp chỉ biết một mặt cầu xin tha thứ, nhiên nàng cũng không dám xuất thủ đẩy Hạ Hầu Lạc điên cuồng ra, chỉ dám dùng hai tay bưng đầu của mình giảm bớt thống khổ của mình, chỉ thấy nước mắt nàng không ngừng tràn mi, đường nhìn mơ hồ, ngập khuôn mặt, trộn lẫn máu loãng trên trên trán.

Dáng dấp thê thảm của thị nữ để hai thị nữ ở bên không đành lòng nhìn thẳng, cũng không quay đầu, tiếng cầu xin tha thứ tê tâm liệt phế của thị nữ không chỉ có để thị nữ cạnh không đành lòng nghe, đó là hai gia đinh bên ngoài đình đều hận không thể che cái lỗ tai, chỉ vì quá mức thê thảm, quá mức đáng thương, của của hạ nhân bọn họ, tại đây trong mắt của chủ nhân cao cao tại thượng, cho tới bây giờ đều không phải là mạng người.

” Tha mạng? Tiểu bối người, ngươi muốn câu dẫn Vũ lang của bổn phu nhân còn muốn bổn phu nhân tha tiện mệnh cho ngươi?” Khuôn mặt của Hạ Hầu Lạc vì đố kị mà nữu khúc, chẳng những không có bỏ qua cho thị nữ, hai tay trái lại càng thêm cố sức, thanh âm bén nhọn chói tai, “Vũ lang là của bổn phu nhân! Chỉ có thể là của bổn phu nhân! Dù cho bổn phu nhân biến thành dáng dấp như thế thì thế nào? Coi như các ngươi đều có gương mặt xinh đẹp cùng tóc dài tú lệ thì thế nào? Người Vũ lang yêu sủng vẫn là bổn phu nhân! Các ngươi… Tiện tỳ… này xem như là biễu diễn cái gì? Các ngươi chỉ có thể xem như là cẩu! Đến cẩu cũng không bằng! Súc sinh đến cẩu cũng không bằng cũng muốn nhúng chàm Vũ lang của bổn phu nhân? Các ngươi nằm mơ!”

“Không phải là ỷ vào ỷ vào tóc dài đến thắt lưng sao? Thì tính sao? Bổn phu nhân có biện pháp cho các ngươi trở nên xấu xí bất kham còn hơn bổn phu nhân!” Hạ Hầu Lạc lớn tiếng mắng, chợt bỏ qua tay, thị nữ không chút nghĩ ngợi té liền muốn chạy ra khỏi cái đình đáng sợ này, chỉ nghe Hạ Hầu Lạc ngẩng cao thanh âm ở đầu nàng tiếp tục vang lên, “Hai người các ngươi, đem mặt cùng tóc của tiện tỳ này mang theo thịt tước xuống cho bổn phu nhân!”

Một lời mọi người, hai thị nữ cạnh khiếp sợ đến khó diễn tả được, hai gia đinh bên ngoài đình thật sâu khiếp sợ, nhìn chằm chằm thị nữ đáng thương chạy ra đình nhất thời cũng không biết làm sao làm mới tốt, chỉ nghe thị nữ liều mạng lảo đảo hướng phương hướng ngoài Thu uyển chạy đi, vì sợ hãi thật sâu khiến nàng ngãn trên mặt đất, đè vô số thu cúc.

Hai gia đinh vẫn không thể chừng chờ bao lâu, chỉ nghe mệnh lệnh đáng sợ bén nhọn của Hạ Hầu Lạc lần thứ hai truyền vào cái lỗ tai: “Hừ! Bổn phu nhân hôm nay đặc biệt đến Thu uyển trang điểm chính là vì muốn nhìn các ngươi một chút trong lòng tiện tỳ này suy nghĩ là cái gì, muốn chạy trốn? Bắt trở lại! Bổn phu nhân muốn cho tất cả mọi người trong phủ này biết, dám mơ ước Vũ lang của bổn phu nhân hạ tràng chỉ có một!”

“Vâng! Phu nhân!” Gia đinh kiên trì đáp ứng, đuổi phương hướng thị nữ thoát đi, mặc dù trong lòng bọn hắn đồng tình thị nữ đáng thương kia, nhưng là bọn hắn không có bất kỳ biện pháp nào.

Thị nữ chạy trốn cũng không nhanh, hai gia đinh rất nhanh liền kềm ở song chưởng của nàng để cho nàng vô pháp chạy tiếp nữa, chỉ thấy tóc thị nữ tán loạn khuôn mặt nhỏ nhắn của kinh khủng hé ra máu cùng nước mắt, trong mắt là kinh khủng không có gì sánh kịp, chỉ thấy nàng cố sức giùng giằng, giùng giằng muốn thoát đi kiềm chế của gia đinh, như cũ tê tâm liệt phế kêu khóc: “A a a a —— không nên! Không nên tróc mặt cùng da đầu của nô tỳ! Phu nhân người tạm tha nô tỳ đi ——!”

Nàng bất quá là làm gãy một cây trâm mà thôi a! Nàng không có cười nhạo phu nhân, càng chưa bao giờ mơ ước qua trạng nguyên gia! Lẽ nào ở trong mắt bọn họ, mệnh của hạ nhân bọn họ đến một cây trâm cũng không bằng sao!

Nhiên, ngay khi hai gia đinh phải kéo thị nữ kêu khóc về đình, bọn họ chỉ cảm thấy hai tay của mình bị châm một chút, đau đớn tê dại, có thể để bọn họ không hẹn mà cùng buông tay ra, thị nữ bị kiềm chế té trên mặt đất, ngay sau đó dùng dụng cả tay chân tiếp tục chạy trối chết, mặc dù nàng biết tại phủ đệ này nàng căn bản không chỗ có thể trốn.

Hai gia đinh cúi đầu, chỉ thấy trên mu bàn tay hai tay của bọn họ đều ghim ngân châm tấc dài hai tấc dài, cảm giác đau từ ngân châm lan ra toàn bộ tay, cũng không phải là nhỏ nhẹ đau, mà là cái loại này cảm giác hơn mười cái kìm không hề thứ tự kẹp vào da thịt, còn chưa chờ bọn hắn đem ngân châm trên mu bàn tay nhổ, chỉ nghe một đạo tiếng cười nữ tử khinh đạm mang theo giễu cợt từ phương hướng nguyệt môn truyền đến, “Hai đại nam nhân bắt một tiểu cô nương gầy yếu, chưa phát giác ra cảm thấy thẹn sao?”

Cùng lúc đó, thanh âm bén nhọn của Hạ Hầu Lạc từ phương hướng đình truyền đến, “Hai người các ngươi thùng cơm! Đến một thị nữ đều không bắt được sao?”

Lời của Hạ Hầu Lạc còn chưa hoàn toàn hạ xuống, một đạo bóng người màu đen tinh tế từ nguyệt môn đi vào Thu uyển, để dữ tợn trên mặt Hạ Hầu Lạc nữu khúc đông lại, sau đó theo đạo bóng người màu đen kia chậm rãi đến gần một chút, nét mặt nàng thay vào đó một tia sợ hãi khiếp sợ sâu đậm.

Thúy điểu mi, lưu quang mâu, eo tinh tế, tu tú cổ, tóc đến tề vai, không hề so le, tai vô trụy sức, ống tay áo hẹp nam sam đến đầu gối, ấn ám hoa, đai lưng ngân ngọc sắc, viền tay áo cổ áo hoa mẫu đơn văn ngân sắc, hài bó hắc sắc gấm vóc, khóe miệng ôm lấy của nhợt nhạt, không phải là Bạch Lưu Ly còn có thể là ai?

Hai gia đinh nhìn thấy Bạch Lưu Ly theo bản năng lùi lại một bước, chỉ vì bọn họ biết ngân châm trên mu bàn tay của bọn họ nhất định là xuất từ nàng nàng, mà thị nữ liều mạng trốn chạy kia hoảng không chọn đường, bất thiên bất ỷ chánh chánh hảo đụng vào trên người của Bạch Lưu Ly, vẫn chưa đánh ngã Bạch Lưu Ly, ngược lại đem chính nàng ngã trên mặt đất, dùng ánh mắt chấn kinh hoàng khủng lạnh run nhìn Bạch Lưu Ly, sợ hãi trong mắt chưa giảm phản tăng, chỉ vì nàng gặp qua Bạch Lưu Ly, nàng biết nữ tử xinh đẹp hàm cạn tiếu trước mắt này chính là lớn đại ác nữ Bạch gia đại tiểu thư!

Bạch Lưu Ly như là không nhìn thấy Hạ Hầu Lạc kinh hãi không ngớt trong đình, chỉ là hơi cúi người, đưa tay hướng thị nữ ngã ngồi trên mặt đất, giọng nói ôn, “Nghĩ đến là ta cản đường của cô nương, ân hận.”

Kinh khủng t thị nữ trong nháy mắt khiếp sợ, chỉ lúng ta lúng túng nhìn Bạch Lưu Ly không có phản ứng, Sa Mộc lập tức tay mắt lanh lẹ từ phía sau Bạch Lưu Ly đi ra, tiến lên nâng dậy thị nữ chật vật ngã ngồi trên mặt đất, không chỉ có để hai gia đinh ở bên khiếp sợ, đó là hai thị nữ trong đình cách đó không xa cũng thật sâu khiếp sợ!

Dù cho bọn họ không phải là nhận thức Bạch Lưu Ly, nhưng có thể để Phùng quản gia dẫn đạo ở trạng nguyên phủ đi lại tất nhiên là thân phận tôn quý, mà người thân phận tôn quý, dĩ nhiên hướng thị nữ bẩn như vậy vươn tay cao quý chính là của nàng! Vậy làm sao có thể để cho bọn họ những nô nhân này không khiếp sợ?

Ngay khi Sa Mộc nâng thị nữ bị vây trong khủng hoảng dậy thì, Hạ Hầu Lạc oán độc thanh âm vang lên lần nữa, mỗi chữ mỗi câu làm như ngạnh sinh sinh từ trong kẻ răng nặn ra, hình như thấy được cùng nàng cừu nhân có bất cộng đái thiên mối hận, “Bạch, Lưu, Ly!”

Nhãn thần Hạ Hầu Lạc oán độc đem ba chữ Bạch Lưu Ly trong kẻ răng nặn ra, đồng thời vươn tay lấy nhuyễn tiên được thị nữ phủng hai tay, đang nói chỉ thấy thân thể nàng hướng bên ngoài đình nhất lược, trường tiên trong tay run lên, chỉ nghe ba một tiếng roi quất lên trên đất vang lên, trường tiên như xà liền hướng phương hướng Bạch Lưu Ly Bạch Lưu Ly hung hăng quất đến

“Đại tiểu thư cẩn thận!” Sa Mộc lôi kéo thị nữ tránh ra không khỏi khẩn trương hướng Bạch Lưu Ly kêu một tiếng, hai gia đinh cũng thối lui vài bước, để tránh khỏi bị trường tiên trong tay Hạ Hầu Lạc quất trúng, trường tiên trong tay Hạ Hầu Lạc phách mà đến, tiếng chất vấn cuồng nộ bén nhọn dữ tợn, “Ngươi cư nhiên không có chết?”

Nàng không chỉ có không có chết, hơn nữa mặt của nàng —— lại còn khôi phục? Điều đó không có khả năng! Nàng nhìn tận mắt nàng tắt thở, chính tay hủy mặt của nàng, nàng làm sao có thể không chết? Mặt của nàng làm sao có thể hoàn hảo không tổn hao gì?

Bạch Lưu Ly không tránh, Sa Mộc sợ hãi, giữa lúc trường tiên liền sắp quất đến nét mặt của Bạch Lưu Ly, chỉ thấy khóe miệng Bạch Lưu Ly khinh câu, tay phải phút chốc giơ lên, chỉ nghe ba một tiếng tiên quất đến da thịt vang lên, đám thị nữ nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp theo nhuyễn tiên ở trên da mặt nộn của Bạch Lưu Ly thịt bong, khóe miệng Hạ Hầu Lạc đắc ý cong lên.

“Đại tiểu thư!” Sa Mộc kinh hô, khiếp sợ đi phía trước nhảy qua một bước, ngay người người đều cho rằng mặt của Bạch Lưu Ly bị một roi của Hạ Hầu Lạc đánh cho da tróc thịt bong, thanh âm của Bạch Lưu Ly lại vân đạm phong khinh vang lên, “Lẽ nào công chúa nhìn ta như một người chết?”

Mọi người khiếp sợ, Sa Mộc còn lại là thở một khẩu khí thư thái vui mừng yên tâm, chỉ thấy Bạch Lưu Ly nửa bước không dời như cũ mới dừng lại ở địa phương lúc nãy, trong lòng bàn tay phải của nàng, chính vững vàng nắm nhuyễn tiên trong tay Hạ Hầu Lạc!

Đối phó thân thủ của Bạch Trân Châu thâm tàng bất lộ như vậy có thể nàng không có phần thắng, đối phó với Hạ Hầu Lạc loại này gà mờ, Bạch Lưu Ly chết đi cũng đủ, huống chi nàng không phải là Bạch Lưu Ly lúc trước.

Bất quá cũng thực sự là buồn cười, nàng cùng nữ nhân ngu xuẩn như Hạ Hầu Lạc này yêu cùng một nam nhân, còn thích dùng loại vũ khí đồng nhất.

Hạ Hầu Lạc thấy Bạch Lưu Ly dễ dàng tiếp được nhuyễn tiên của nàng, tâm trạng lửa giận càng hơn, cổ tay vừa chuyển, muốn đem trường tiên bị Bạch Lưu Ly bắt được thu hồi, ai biết mặc kệ nàng làm sao sử lực, nhuyễn tiên đều là bị Bạch Lưu Ly vững vàng nắm trong tay, chỉ thấy Bạch Lưu Ly một bên đem trường tiên nắm ở trên tay, một bên tới gần Hạ Hầu Lạc, cạn tiếu: “Ta không có chết là chuyện của là cả Tố thành mọi người đều biết, Thế Nhiên biểu ca còn đến Bạch phủ thăm ta, thế nào, Thế Nhiên biểu ca không có nói cho công chúa sao?”

Bạch Lưu Ly nhìn bộ tóc thưa thớt trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Lạc, mặt vàng như nến, gò má cao của cùng viền mắt ao hãm, khóe mắt cũng doanh tiếu ý nhợt nhạt, quả nhiên không có xích, Hạ Hầu Lạc trở nên xấu xí như vậy, Hạ Hầu Lạc xem mỹ mạo coi là tính mạng, không biết trong lòng nàng hôm nay là một vị đạo gì.

Một “Thế Nhiên biểu ca” Để Hạ Hầu Lạc rống giận lên tiếng: “Bạch Lưu Ly ngươi nữ nhân không biết liêm sỉ! Dù cho ngươi không có chết thì thế nào? Vũ lang cũng đã cùng ta bái đường thành thân động phòng, hắn đã là nam nhân của Hạ Hầu Lạc ta! Ngươi không nên một ngụm ‘Thế Nhiên biểu ca’! Bằng không ta ——”

Hạ Hầu Lạc nói đến đây bản thân chợt tự cắt đứt lời nói chưa xong, cùng lúc đó Bạch Lưu Ly đem cánh tay nắm trường tiên hướng phía mình cố sức kéo, Hạ Hầu Lạc không cam lòng buông tay, liền như thế bị Bạch Lưu Ly kéo đến trước mặt, chỉ thấy Bạch Lưu Ly bám vào bên tai nàng thấp giọng cạn tiếu, thanh âm không lớn, lại đủ để cho tất cả mọi người tại chỗ tất cả mọi người tại chỗ nghe được, “Bằng không công chúa thì như thế nào? Lại giết ta một lần? Lại hủy mặt của ta một lần nữa?”

Mọi người khiếp sợ, tiếng cười thấp thấp thấp thấp Bạch Lưu Ly còn lại là Hạ Hầu Lạc bỗng dưng tặng trường tiên trong tay lui về phía sau một bước, chỉ vì nàng cảm thấy cạn tiếu thấp thấp của Bạch Lưu Ly thanh quỷ dị làm người ta trong lòng sợ hãi.

Ánh mắt của Hạ Hầu Lạc khiếp sợ lại oán độc, Bạch Lưu Ly cư nhiên không có chết, nàng cư nhiên không có chết! Vì sao, Hạ Hầu Lạc?

Tựa hồ Hạ Hầu Lạc buông tay để nơi cánh tay nắm trường tiên của Bạch Lưu Ly mất đi hăng hái, chỉ thấy tay nàng nhẹ nhàng run lên, trường tiên quay quanh ở trên tay nàng liền rớt xuống đất, chỉ nghe Hạ Hầu Lạc lạnh lùng nói: “Bạch Lưu Ly, dù cho ngươi không chết, cũng thỉnh ngươi lập tức cút khỏi trạng nguyên phủ!”

Hạ Hầu Lạc không để ý Bạch Lưu Ly nói ra để gia đinh thị nữ bên cạnh nghe được, bởi vì chỉ cần nàng muốn bọn họ chết, bọn họ tuyệt đối sống không được, chỉ cần lời nói một bên của Bạch Lưu Ly, có ai sẽ tin tưởng?

“Nga? Cái này không thể được, thế nhưng Thế Nhiên biểu ca đưa cho ta, mời ta đến trạng nguyên phủ thưởng thu cúc, ta còn không có nhìn thấy Thế Nhiên biểu ca, vẫn không thể đi.” Bạch Lưu Ly nói khẽ vuốt tóc ngắn sóng vai của bản thân, như trước cạn tiếu nhìn Hạ Hầu Lạc.

“Vũ lang mời ngươi tới?” Hạ Hầu Lạc rõ ràng không tin, “Không có khả năng! Vũ lang đêm qua mới cùng ta nói đời này không gặp ngươi nữa!”

“Ha ha, Thế Nhiên biểu ca nói như vậy, công chúa ngươi liền tin như thế sao?” Cạn tiếu của Bạch Lưu Ly săm có vị đạo giễu cợt, “Nếu ta là nam nhân, thấy dáng dấp xấu xí hôm nay của công chúa, chắc chắn buồn nôn đến muốn xa xa rời đi, còn có nam nhân có thể dỗ ngon dỗ ngọt công chúa, không phải là mắt mù đó là có mục đích riêng, công chúa, mắt Thế Nhiên biểu ca mù sao?”

Trong tay Hạ Hầu Lạc không có trường tiên, lần này đó là dùng quyền cước tấn công, chưởng vi câu, dữ tợn mà cười, “Mắt của Vũ lang mù cũng cùng người không có bất kỳ quen hệ, chuyện hiện tại bổn công chúa cần làm chính là trước hủy gương mặt này của ngươi! Nhìn ngươi còn câu dẫn Vũ lang!”

Nàng có thể không Bạch Lưu Ly lần thứ hai giết chết, nhưng nàng nhất định phải lần thứ hai hủy mặt của nàng! Nàng bất năng cho phép Bạch Lưu Ly lớn lên xinh đẹp có có tóc dài, bất năng cho phép nàng có mặt xinh đẹp hơn hơn nàng! Vũ lang chỉ có thể là của một mình nàng! Ai cũng Ai cũng vọng tưởng cùng nàng đoạt!

” Dáng dấp hôm nay của công chúa thật đúng là xấu xí ghê tởm, quả nhiên không có ngọc châu, dung mạo của công chúa quả thực khiến kẻ khác không đành lòng nhìn thẳng.” Bạch Lưu Ly cười nhạt, thong dong tiếp chiêu, Vũ Thế Nhiên đem Hạ Hầu Lạc xấu như vậy ném trước mắt mọi người mà không phải đem nàng giấy kỹ, là muốn là muốn lợi dụng Hạ Hầu Lạc đi đối phó nàng, ám giết không chết nàng, liền ngoạn minh sao, chánh hợp ý nàng.

Hạ Hầu Lạc nghe được hai chữ “Ngọc châu” Trong con ngươi lóe ra khiếp sợ, đúng lúc này, Bạch Lưu Ly vững vàng nắm tay phải của nàng, chỉ thấy tay phải Hạ Hầu Lạc mạnh run lên, mặt lộ vẻ đau đớn, muốn thu hồi nhưng không cách nào thoát khỏi lực đạo của Bạch Lưu Ly, chỉ nghe Bạch Lưu Ly cạn tiếu hỏi, “Công chúa nhanh như vậy cởi băng vải tay phải, đầu khớp xương của tay phải còn chưa tốt không sợ lần thứ hai bị đạp nát sao?”

Đại hôn của Hạ Hầu Lạc cùng Vũ Thế Nhiên, nàng đạp gãy xương ngón tay phải của Hạ Hầu Lạc, nhưng không nghĩ nàng đến dung mạo đều mất đi, lưu ý một tay ,thực sự là thích chưng diện không có thuốc nào cứu được.

“Là ngươi?” Hạ Hầu Lạc thật sâu khiếp sợ, không thể tin nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly, “Người đêm hôm đó là ngươi?”

Bạch Lưu Ly cạn tiếu không nói, trong mắt Hạ Hầu Lạc hừng hực liệt hỏa, “Người trộm ngọc châu của bổn công chúa cũng là ngươi!”

Không có ngọc châu, cho nên nàng biến thành dáng dấp xấu xí! Không có ngọc châu, nàng trong mắt Vũ lang cái gì đều không phải! Bạch Lưu Ly, dĩ nhiên là Bạch Lưu Ly tiện nhân này!

“Bạch Lưu Ly, bổn công chúa phải giết ngươi! Thiên đao vạn quả ——!” Nàng thật không ngờ người hủy nàng dĩ nhiên là Bạch Lưu Ly! Bạch Lưu Ly đã bị nàng giết chết!

“Ha ha. . .” Bạch Lưu Ly châm chọc lạnh lùng cười, hậu tri hậu giác nữ nhân ngu xuẩn, nghĩ đến nàng và Hạ Hầu Lạc ở chỗ này chơi đoạn canh giờ ngắn, Vũ Thế Nhiên cũng nên xuất hiện rồi.

“Công chúa vẫn là không cần vội vả giết ta cho thỏa đáng, giết, ai nói cho ngươi biết ngọc châu ở nơi nào?”

“Bạch Lưu Ly ngươi tiện nhân này!” Tay trái của Hạ Hầu Lạc không ngừng công kích, mâu quang của Bạch Lưu Ly chợt chìm, ngũ chỉ tay trái cố sức, xương ngón tay còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ của Hạ Hầu Lạc lần thứ hai bị Bạch Lưu Ly bóp nát, dẫn tới nàng đau đớn kêu thành tiếng.

“Ai đả thương Lạc nhi của bổn cung?” Ngay khi Hạ Hầu Lạc đau đến kêu thành tiếng, một đạo thanh âm cô gái bén nhọn bao hàm khí thế truyền đến.

Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh thâm lam sắc bay đến trước người Bạch Lưu Ly, đem tay phải của Hạ Hầu Lạc đang bị nàng nắm ôm vào trong ngực, chính là Vũ Thế Nhiên.

Nhưng mà Hạ Hầu Lạc cũng không nhìn về phía Vũ Thế Nhiên ôm nàng, mà là nhìn về phía âm thanh nữ tử phương hướng nguyệt môn truyền tới, vui vẻ nói, “Mẫu phi!”

Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng thiêu mi, lạnh lùng nhìn Vũ Thế Nhiên một mắt chậm rãi xoay người, nhìn về phía nguyệt môn, nga? Vũ Thế Nhiên đúng là đem Mẫn quý phi mời tới sao?

Chỉ thấy Chỉ thấy mắt xếch, chân mày lá liễu, mịn nhẵn như chi, phấn quang nếu nị, thắt lưng phan tấn trầm, tai tu mũi cao, vân đôi thúy kế, rõ ràng là đã qua ba mươi lăm, cũng được bảo dưỡng coi như chưa đến hai mươi bốn hai mươi lăm, sa bào hoa mai văn yên la sắc, áo khoác tơ lụa, váy tuyết quyên, vòng vàng chuỗi ngọc, cổ tay có bộ vòng tay san hô, khuyên tai vàng ròng hoa tai trân châu, trên đầu trâm kim luy ti khảm hồng bảo thạch song điểm thúy cùng diêu hồng san hô, làm cho nàng mỹ lệ phong vận, hiện ra một quý khí thản nhiên, lệnh hạ nhân trong uyển lập tức quỳ xuống, mặc dù bọn hắn người tới người phương nào, nhưng trên người nàng tán phát ra quý khí hiện lên thân phận người đến tất nhiên cao cao tại thượng.

(Luna: Hạ Hầu Lạc gọi mẫu phi còn không biết sao @@ Tác giả luốn biết làm khó to ở khoảng miêu tả)

Đây cũng là phi tử đương kim thánh thượng sủng ái nhất, sinh mẫu của Hạ Hầu Lạc, Mẫn quý phi.

“Lưu Ly gặp qua Mẫn quý phi, Mẫn quý phi cát tường.” Bạch Lưu Ly vẫn chưa khiếp sợ, chỉ là lễ phép hướng Mẫn quý phi vẻ mặt lãnh túc hành lễ.

“Mẫu phi!” Hạ Hầu Lạc ra khỏi ôm ấp của Vũ Thế Nhiên, như chim về chạy đến chỗ Mẫn quý phi.

Mà khi Mẫn quý phi thấy Hạ Hầu Lạc lác đác không có mấy sợi tóc, sâu đậm sau khi khiếp sợ là gương mặt âm trầm, giang hai cánh tay đem Hạ Hầu Lạc kéo vào trong lòng đồng thời lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly, nhãn thần bén nhọn kẻ khác không dám nhìn thẳng, nàng không để cho Bạch Lưu Ly miễn lễ, mà là thanh âm lạnh đến không thể lạnh hơn lạnh nhạt nói: “Bạch Lưu Ly, ngươi có biết tội của ngươi không?”

“Lưu Ly không biết Lưu Ly đã phạm tội gì, còn thỉnh Mẫn quý phi công khai.” Bạch Lưu Ly bất kinh bất cụ, bình tĩnh, chẳng những như vậy, đúng là nhìn vẻ mặt lãnh giận của Mẫn quý phi hơi cạn tiếu.

“Ngươi ——” Nhiên, Mẫn quý phi mới vừa lên tiếng liền bị người cắt đứt.

“Là ai muốn định tội cho cho Lưu Ly của ta?” Thanh âm nhàn nhạt, không chứa ôn độ, giọng nam.

Bạch Lưu Ly hơi nhíu mày.

(Luna: Tựu ca tới haha)

 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện