Quan Thần Chương 85: Hai mỹ nữ gặp nhau, ai trí người đó thắng

Hạ Tưởng giật mình, Tiếu Giai lại "A" một tiếng, lập tức nhảy vào trong ngực Hạ Tưởng, hết hồn kêu lên:

- Nữ quỷ!

Áo váy trắng bị hai người phản ứng quá khích, cũng hoảng sợ không nhẹ, lui ra sau một bước, lấy tay vỗ ngực một hồi mới thở phào một hơi nói:

- Kính nhờ, một đại mỹ nữ lại bị các người nói thành nữ quỷ? Không có mắt à? Cũng khó trách cô bị tiểu lưu manh lừa. Ở cùng một chỗ với tiểu lưu manh, có lẽ cô cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì.

Trương Tín Dĩnh mặc áo liền váy, vừa khít với thân hình đầy đặn, tôn lên bộ ngực cao vút và cặp mông tròn trịa của cô, còn cả eo thon lả lướt, gần như cực kỳ hoàn mỹ. Trong chiếc giỏ trúc trên tay cô là khăn mặt, xà phòng và dầu gội đầu. Nhìn tóc cô còn ướt sũng, thỉnh thoảng lại nhỏ xuống vài giọt nước, trên mặt không trang điểm, tuy rằng không xinh đẹp bằng Tào Thù Lê hay quyến rũ như Tiếu Giai nhưng cũng có một vẻ xinh đẹp tươi mát, thanh tú. Cô hơi bĩu môi, cằm nghênh lên, khinh miệt nhìn Hạ Tưởng.

Tiếu Giai tránh ở phía sau Hạ Tưởng, vẫn còn sợ ma. Trương Tín Dĩnh không thấy rõ cô liền gật đầu hỏi Hạ Tưởng:

- Tiểu lưu manh, tôi hỏi sao anh không trả lời?

Hạ Tưởng cảm giác bên sườn đau rát, bị móng tay sắc nhọn nhéo vào, đau tới mức hắn phải há mồm, lắp bắp nói:

- Trương Tín Dĩnh, cô, xin chào... Đi tắm à?

Thình lình bị Hạ Tưởng chào hỏi với giọng thân thiết, Trương Tín Dĩnh không phản ứng kịp, chỉ đáp theo bản năng:

- Đúng thế, vừa mới thư giãn tắm rửa một chút.... Ồ, sao anh biết?

Hạ Tưởng chỉ tóc cô, lại chỉ tay phải cô. Tay phải Trương Tín Dĩnh vẫn đặt trên ngực vỗ vỗ chưa hạ xuống, trong lúc vô ý đè ép cặp núi nhỏ rung động. Bởi vì mặc váy mỏng nên cặp núi nhỏ càng kiêu ngạo vươn lên, dù đèn đường mờ nhạt vẫn có thể thấy khá rõ.

Trương Tín Dĩnh hiểu được, lập tức vừa thẹn vừa tức, mặt đỏ tai hồng xì Hạ Tưởng một cái:

- Đồ lưu manh, lưu manh chết tiệt, đại khốn khiếp, tiểu bại hoại, đại sắc lang ... ...

Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn chẳng qua là nhắc nhở cô đừng để lộ cảnh xuân, lại bị cô phản ứng quá mạnh, lại đội lên đầu hắn cái nhãn người xấu. Chẳng lẽ hắn thực sự hư hỏng vậy sao? Đang muốn hỏi Tiếu Giai một chút, hắn lại cảm giác bên sườn truyền đến cơn đau thứ hai, đồng thời một giọng nói uy hiếp vang lên:

- Bị người ta mắng ngay trước mặt là lưu manh. Nói đi, có phải lừa cô bé nhà người ta hay không? Đàn ông xấu xa chẳng ai là tốt cả.

Vì sao phụ nữ đều không nói lý lẽ gì nhỉ? Hạ Tưởng đang muốn giải thích, đột nhiên Trương Tín Dĩnh ở đối diện thẹn quá hóa giận vọt tới, vung tay đánh...

Tâm tư của phụ nữ rất kỳ quái, khi không thích một người đàn ông, cô sẽ cảm thấy người đàn ông này không có sức hấp dẫn, mặc kệ phương diện nào đều không hề có chút ưu điểm cuốn hút. Tuy nhiên sau khi đã thích một người đàn ông, cô sẽ để ý từng cử động của anh ta, sẽ cảm thấy mỗi hành động của anh ta đều cực kỳ phong độ, sẽ coi anh ta là người đàn ông hấp dẫn phụ nữ nhất thế giới, dường như chỉ cần người phụ nữ khác vừa nhìn thấy sẽ thích người đàn ông mà cô thích, sẽ thần phục anh ta.

Hiện tại Tiếu Giai cho rằng giữa Trương Tín Dĩnh và Hạ Tưởng khẳng định đã xảy ra chuyện gì cho nên Trương Tín Dĩnh mới có thể vừa gặp đã mắng Hạ Tưởng là tiểu lưu manh, hơn nữa không nói hai câu liền muốn ra tay đánh người. Đánh là thân mắng là yêu, Tiếu Giai đang vừa yêu vừa ghen sao có thể tha thứ cho Trương Tín Dĩnh đánh Hạ Tưởng ngay trước mặt mình chứ? Cô giơ tay ra tóm lấy tay Trương Tín Dĩnh, lạnh lùng nói:

- Muốn đánh Hạ Tưởng phải hỏi tôi có đồng ý hay không!

Trương Tín Dĩnh biết bên cạnh Hạ Tưởng là một cô gái, tuy nhiên vẫn đứng trốn sau lưng hắn nên không thấy rõ lắm. Đến khi Tiếu Giai xuất hiện, quả thật như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, một khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc hiện ra trước mặt Trương Tín Dĩnh, khiến Trương Tín Dĩnh vốn luôn tự cho mình là mỹ nữ cũng không kìm nổi sửng sốt, ngừng thở.

Tiếu Giai thật đẹp, thật kiều diễm, đẹp tới mức lóa mắt, đẹp tới mức khiến Trương Tín Dĩnh tự cảm thấy xấu hổ.

- Cô là bạn gái Hạ Tưởng?

Đàn ông gặp phải mỹ nữ rất dễ mất tự tin, phụ nữ cũng vậy, khí thế của Trương Tín Dĩnh lập tức biến mất, lắp bắp nói:

- Tôi, tôi không phải thật tâm muốn đánh anh ta. Thật sự là anh ta rất đáng ghét, còn thích đùa giỡn lưu manh. Nếu cô là bạn gái anh ta, cần phải quản lý thật kỹ, đừng để cho anh ta tùy tiện đùa giỡn cô gái khác.

Suýt nữa thì Hạ Tưởng che mặt mà chạy. Bản lĩnh phá hủy sự trong sạch của người khác của Trương Tín Dĩnh quả thật là hạng nhất, chỉ nói hai ba câu đã biến hắn thành hình tượng một kẻ lưu manh vô lại, như thể hắn là một tên côn đồ không chuyện ác nào không làm.

- Trương Tín Dĩnh, cô đừng ăn nói lung tung được không? Tôi đùa giỡn người khác khi nào? Đùa giỡn ai?

Hạ Tưởng sốt ruột muốn giải thích mấy câu.

Tiếu Giai kéo hắn sang một bên, lộ ra một nụ cười tinh quái, nói:

- Hiện tại anh không có việc gì. Anh chỉ cần thành thật đứng ở bên cạnh, ngậm miệng lại là được!

Cô lại quay đầu thản nhiên cười kéo tay Trương Tín Dĩnh sang một bên, nói nhỏ:

- Anh ta làm chuyện gì xấu, cô cứ tố cáo với tôi, tôi sẽ thu thập anh ta gọn gàng.

Trương Tín Dĩnh nửa tin nửa ngờ nhìn Tiếu Giai, hơi hoài nghi vì sao Tiếu Giai lại nói chuyện với mình như vậy. Suy nghĩ một chút, Trương Tín Dĩnh vẫn không kìm nổi tươi cười với Tiếu Giai, nói ra mâu thuẫn giữa cô và Hạ Tưởng, cuối cùng còn cường điệu:

- Ánh mắt anh ta luôn him híp lại nhìn người khác, người có ánh mắt bất chính thì tâm địa cũng bất chính. Cô cần phải quản lý kỹ anh ta, không cẩn thận anh ta sẽ chạy theo cô gái khác.

Tiếu Giai cố nín cười, vẫy tay với Hạ Tưởng, nói với Trương Tín Dĩnh:

- Tôi không phải bạn gái anh ta, chỉ là bạn bè bình thường thôi...

Hạ Tưởng vừa lúc nghe được câu cuối, thấy vẻ trêu cợt trong mắt Tiếu Giai, biết cô định trêu đùa Trương Tín Dĩnh. Ngẫm lại cũng đúng, với tính cách Tiếu Giai, có thể dễ dàng tha thứ cho người càn quấy tai quái như Trương Tín Dĩnh sao?

- Cô xinh đẹp như vậy, khẳng định là ghét anh ta chứ? Cũng đúng, anh ta bộ dạng đen thui, không hề đẹp, cũng không cao nổi tới một mét tám...

Trương Tín Dĩnh vẫn không quên đả kích Hạ Tưởng vài câu.

- Cô đoán sai rồi!

Hạ Tưởng nháy mắt với Tiếu Giai, nói với Trương Tín Dĩnh:

- Là tôi không thích cô ấy!

- Gạt người! Khoác lác! Thổi kèn khen lấy!

Trương Tín Dĩnh tự nhiên sẽ không tin tưởng.

Tiếu Giai thở dài một hơi, vẻ u oán:

- Anh ta nói đúng đấy, là anh ta không thích tôi! Bên cạnh anh ta mỹ nữ như mây, ít nhất có ba đại mỹ nữ vây quanh, ai cũng đẹp gấp trăm lần so với tôi. Trong mắt anh ta, tôi quả thật là không đáng nhắc tới.

Dù biết rõ là Tiếu Giai đang làm bộ nhưng Hạ Tưởng vẫn bị giọng điệu thật giả khó phân của cô mê hoặc, trong lòng không khỏi rung động, bỗng nhiên cảm giác Tiếu Giai dường như đang mượn giả nói thật.

Trương Tín Dĩnh há hốc mồm:

- Không thể nào! Một kẻ đen thui nghèo túng như anh ta mà có mỹ nữ đẹp hơn cô thích sao? Đừng nói giỡn.

Tiếu Giai bỗng đổi giọng, cay nghiệt nói:

- Ngay cả tôi mà anh ta còn không thèm, liệu anh ta có thể coi trọng cô sao? Có phải cô tự mình đa tình hay không? Người khác liếc cô một cái, cô lại mắng người ta là lưu manh. Nếu cô không hy vọng bị người khác đùa giỡn lưu manh, sao người ta chỉ liếc cô một cái cô đã nghĩ là lưu manh? Nếu không phải cô tâm lý biến thái thì chính là rất tự kỷ. Đề nghị cô tự tìm một cái gương soi lại mình. Nếu như cô mà đã tự gọi là mỹ nữ thì ai ai cũng là mỹ nữ cả. Đừng nói Hạ Tưởng đã quen nhìn mỹ nữ sẽ không có ý tưởng với cô, cho dù là đàn ông bình thường thấy cô, nhiều lắm cũng chỉ là nhìn một cái chứ cũng không thèm nhìn cái thứ hai!

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện