Quan Thần Chương 62: Ai là người câu cá

Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng không biết Văn Dương có thể kiếm được khoản tài chính đầu tư đó là vì quan hệ của Tống Triêu Độ. Tống Triêu Độ đã âm thầm giới thiệu tài chính đầu tư mạo hiểm tới, lại thông qua phương thức mập mờ nào đó giúp Cao Kiến Viễn và Văn Dương lập quan hệ, tương đương miễn phí tặng cho Cao Kiến Viễn một món quà lớn. Bởi vì với tính cách của Cao Kiến Viễn thì khi thấy lợi là phải thò một tay vào. Sau khi biết hạng mục màn hình tinh thể lỏng có lợi mà không xen vào kiếm cổ phần thì hắn đã không phải là con của Cao Thành Tùng.

Có đôi khi phía sau một món lợi từ trên trời rơi xuống sẽ dấu một vòng xoáy rất lớn. Ở bên ngoài là chiếc bánh ngọt ai cũng muốn ăn, hương vị cũng rất ngon nhưng không ai biết nhân thịt bên trong bánh có trộn các chất độc hay không?

Trong quan trường, có thể ngồi vào vị trí như Tống Triêu Độ thì không ai là đơn giản, không ai cam lòng chịu trói. Chẳng qua có người phản ứng mạnh một chút, có người lại làm việc bí mật một chút, còn có người thích lẳng lặng trốn ở phía sau buông cần câu cá lớn.

Đối với việc Ngô Anh Kiệt gia nhập vào, Lý Đinh Sơn lấy thái độ nghe ngóng và có cái nhìn giống Hạ Tưởng. Nếu Ngô Anh Kiệt này mấy hôm trước tới tỏ vẻ dựa vào, sớm nói ra quan hệ ở huyện Bá mà không chờ Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng điều tra và đã đưa ra kết luận thì vị trí của Ngô Anh Kiệt trong mắt Lý Đinh Sơn sẽ tăng nhiều. Bây giờ Ngô Anh Kiệt mới đến để dựa vào thì trong lòng Lý Đinh Sơn có cảm giác cho rằng Ngô Anh Kiệt do dự không quyết định, nghe ngóng một thời gian thì mới hạ quyết tâm.

Chẳng qua Hạ Tưởng cũng không cho rằng như vậy. Bởi vì theo hắn thấy Ngô Anh Kiệt không phải không muốn tỏ thái độ từ trước, mà đây là Ngô Anh Kiệt cố ý làm như vậy, không muốn cho người ta cảm thấy y quá vội vàng cần thứ trước mặt. Ngô Anh Kiệt đang chọn cơ hội thích hợp, chờ Lý Đinh Sơn hết đường xoay xở rồi mới xuất hiện, như vậy có hiệu quả cao hơn. Chẳng qua y không ngờ Hạ Tưởng đã sớm nhìn ra rõ ràng các mối quan hệ ở huyện Bá. Đương nhiên điều này cũng không thể trách Ngô Anh Kiệt, y sao có thể ngờ Hạ Tưởng là nhân vật tài ba quá đáng như vậy.

Đây cũng không phải là do Hạ Tưởng đoán vô căn cứ. Mấy hôm trước hắn lấy danh nghĩa Đỗ Song Lâm bị thương mà đến thăm nên cũng biết một chút. Mặc dù Đỗ Song Lâm không nói nhiều nhưng có khi chỉ điểm một chút thì với sự thông minh của Hạ Tưởng là nghĩ ra. Hạ Tưởng cũng biết Đỗ Song Lâm là người địa phương, cho dù quan hệ không quá gần với Lưu Thế Hiên thì cũng không thể quan hệ quá gần với Lý Đinh Sơn. Dù sao y là người huyện Bá, hơn nữa tuổi cũng cao thì có lẽ cũng không còn suy nghĩ thăng chức rồi ra bên ngoài công tác. Cho nên y cũng không thể quá căng thẳng với cán bộ phái bản địa. Đúng là vì như vậy nên y mới giữ khoảng cách nhất định với Lý Đinh Sơn.

Lý Đinh Sơn cũng không muốn mình vừa đến huyện Bá đã gây chiến, chuyện điều chỉnh nhân sự phải để tạm đó. Người không nghe lời thì để đó xem tình hình mà làm việc. Nếu bây giờ lỗ mãng làm việc thì một là do ông ta chưa hoàn toàn khống chế được huyện Bá, không nói đến Bí thư Thành ủy Thẩm Phục Minh không đồng ý, ngay cả Thị trưởng Hồ Tăng Chu cũng không dễ dàng chấp nhận cho ông ta làm như vậy. Làm quan thì tối kỵ đó là ý đồ biến bên dưới thành sân sau nhà mình, thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết. Dù sao càng kinh doanh một nơi quá chắc chắn, sau khi anh được điều đi thì sự phản kích sẽ càng mạnh, di chứng càng nhiều, có khi còn có hậu họa vô cùng.

Đương nhiên Lý Đinh Sơn cũng ôm khát vọng chính trị của mình, nhất định muốn đưa ra những ý tưởng chấp chính của mình. Đến lúc đó nếu gặp sức cản lớn, động tới lợi ích một đám người mà bọn họ lại quấy nhiễu thì y nhất định không thỏa hiệp, nhất định sẽ ra tay. Chẳng qua không phải bây giờ mà là từ từ. Giống như cách nói của Hạ Tưởng, phân hóa một tên, đánh một tên, không cho bọn họ có cơ hội đoàn kết với nhau.

Hạ Tưởng vẫn luôn giữ bổn phận một thư ký. Ngồi một bên nghe Ngô Anh Kiệt báo cáo với Lý Đinh Sơn, hắn lại không mở miệng. Lý Đinh Sơn không phải là quan chức nhiều năm trong quan trường, với phương thức làm việc của mình, trong lòng ông ta cảm thấy Hạ Tưởng cái gì cũng tốt, chỉ là quá cẩn thận, ở trước mặt ông ta cũng thường không chủ động phát biểu ý kiến. Sau khi ông ta nói Hạ Tưởng vài lần mà hắn vẫn không thay đổi, Lý Đinh Sơn đành bất đắc dĩ bỏ qua.

Lý Đinh Sơn nhân lúc Hạ Tưởng rót trà liền đứng lên đưa cho Ngô Anh Kiệt một điếu thuốc. Ngô Anh Kiệt vội vàng đứng dậy, mặt đầy cung kính cầm trong tay, cười nói:

- Nhờ Bí thư Lý mà được hút thuốc ngon.

Văn phòng Lý Đinh Sơn không lớn, thiết bị bình thường, là văn phòng của cựu Bí thư trước. Ông ta cứ thế vào đây làm việc, không chú ý nhiều. Bởi vì ông ta vẫn là phóng viên thường trú ở Thành phố Yến sau đó đến làm Trưởng chi nhánh và mở công ty, hơn nữa hôn nhân không thuận lợi nên hàng năm Lý Đinh Sơn về cơ bản đều một mình ở bên ngoài. Vì thế Lý Đinh Sơn không yêu cầu cao về chỗ ở và chỗ làm việc, đủ dùng là được. Văn phòng của Bí thư trước đây là một căn phòng 30 mét vuông, chia gian trong và gian ngoài. Bình thường Hạ Tưởng làm việc ở gian ngoài, Lý Đinh Sơn ở gian trong.

Phòng trong bố trí cũng được, diện tích lớn hơn gian ngoài một chút. Không biết do Bí thư trước liêm khiết hay do kinh tế huyện Bá quá kém mà bàn làm việc và ghế đều đã mòn. Ngô Anh Kiệt đề xuất muốn thay bộ mới nhưng Lý Đinh Sơn kiên quyết từ chối. Hạ Tưởng không khỏi cười thầm trong lòng vì Ngô Anh Kiệt cố biểu hiện. Nếu y muốn đổi thì đã sớm đổi trước khi lãnh đạo đến rồi, không nên chờ sau khi lãnh đạo tới mới đề nghị đổi. Không phải là y cố ý dùng tâm tư để tỏ ý tốt, đồng thời lại biểu hiện ra thái độ cung kính với lãnh đạo đấy chứ?

Thấy Lý Đinh Sơn nhìn về phía mình, Hạ Tưởng biết y muốn mình hỏi Ngô Anh Kiệt một vài vấn đề. Lý Đinh Sơn không phải không tiện nói, mà là muốn mượn miệng của hắn để thử thách Ngô Anh Kiệt một chút. Hắn cười cười ra vẻ hiểu, rót nước cho Ngô Anh Kiệt rồi nói:

- Trưởng ban thư ký Ngô, không phải tôi có ý hỏi ngài mà vừa nãy ngài nói có 11 thường vụ, ngoài Bí thư Lý ra thì còn 10 người. Ngài nói ra chỉ có chín, số người là mười nhưng có một không phải là thường vụ. Đúng, là Trưởng phòng Vương Quan Thanh, vậy một người vẫn còn bỏ qua?

Ngô Anh Kiệt hiện ra một tia xấu hổ, lập tức bừng tỉnh, hiểu ý mà nói:

- Đúng, tôi quên Chủ tịch huyện Thạch.

Thạch Bảo Lũy là nhân vật quan trọng như vậy thì sao Ngô Anh Kiệt có thể quên? Hạ Tưởng cũng không nói ra mà bưng chén trà lên nói:

- Trưởng ban thư ký Ngô, mời ngài uống trà. Chủ tịch Thạch đầy kinh nghiệm, chín chắn, nhìn qua là làm người ta tin tưởng.

Tay Ngô Anh Kiệt run lên, thiếu chút nữa không cầm được chén trà.

Trong tất cả các thường vụ thì làm Hạ Tưởng không thấy rõ chính là Thạch Bảo Lũy.

Thạch Bảo Lũy trong lần xung đột trước đó thì từ đầu đến cuối không tỏ độ gì, ra vẻ lạnh nhạt nhìn mọi người. Dáng vẻ đó của Thạch Bảo Lũy làm Hạ Tưởng không phán đoán được suy nghĩ thật của đối phương. Hơn nữa Thạch Bảo Lũy đã tiếp xúc với Lý Đinh Sơn vài lần nói là báo cáo công việc, đây đúng là thái độ báo cáo công việc, không kiêu ngạo, không nịnh bợ, vừa không có tỏ ra lấy lòng Lý Đinh Sơn, lại không tỏ vẻ tự tiện làm việc, không tỏ vẻ tách Đảng và chính quyền ra.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện