Nữ Phụ Chạy Trốn Chương 81: Cả đời này tôi không tin cô thêm lần nào nữa

Những ánh nắng cuối cùng của buổi chiều tà dần lặn trên mặt biển bao la. Bầu trời chuyển từ vàng sang đỏ lựng rồi tím ngắt hoàng hôn buông xuống cảnh đẹp tuyệt mỹ làm say đắm lòng người. Nhìn cảnh mặt trời đỏ chói đang sà dần xuống biển khiến lòng Hà My cảm thấy như lắng lại mọi ưu phiền theo đáy biển mà chìm sâu.

- Hoàng hôn thật đẹp!

Anna bên cạnh không khỏi thốt lên câu cảm thán đôi mắt nâu càng thêm sáng đầy hào hứng trước kiệt tác thiên nhiên.

Ngồi trên tảng đá lớn chân đung đưa chỉ chạm được đầu ngọn sóng đánh tạt vào, bọt biển tung tóe vỡ vụn từng đợt dưới chân Hà My.

- Xem ra cô rất có tâm trạng.

Giọng nói kề sát sau lưng đột nhiên vang lên khiến cô kinh ngạc đến mức xém rơi xuống may mà cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông đã ôm chặt lấy bả vai Hà My ngay tức khắc. Nhưng Anna thì không may mắn như cô được mỹ nam cứu vớt nên đã ngã nhào xuống nước người ướt sủng ai oán đứng dậy trừng mắt với tên không biết là người hay ma từ lúc nào đã leo lên tảng đá lớn của họ mà không gây ra tiếng động nào.

Anna chấn động khi nhận ra người kia.

- Chủ tịch Trần...

Trần Quốc Anh chỉ nhẹ nhàn phất tay Anna liền bị người của anh lôi kéo đi mất văng vẳng trong gió chỉ còn lại giọng lơ lớ của Anna không ngừng la lối.

- Anh muốn làm gì Anna? Quốc Anh vẫn im lặng duy trì tư thế ôm cô từ phía sau mà Hà My lúc này kỳ thực vẫn chưa chuẩn bị xong tinh thần để đối mặt với anh.

Bỗng Hà My cảm thấy vòng tay anh nới lỏng rồi một cái còn bất ngờ hơn Quốc Anh xô cô xuống. Hà My vẫn chưa ý thức được những hành động này của anh thì cả người đã nằm dưới làn nước mặn. Cô chống tay ngồi dậy ho sặc sụa, sóng đánh đến ngực áo cô cảm giác lành lạnh ran rát. Hốc mắt cay xè đỏ âu vì bị nước biển tràn vào cơn bi phẫn ập đến.

- Anh bị điên rồi hả?

Trần Quốc Anh nhảy xuống. Anh là nhảy chứ không giống cô bị xô xuống nên phong thái rất đẹp mắt chân lún xuống cát cũng không siêu quẹo.

- Tôi không điên chỉ là thích xem cô chịu khổ.

Hà My đứng lên dồn hết sức vào hai cánh tay đẩy anh một cái thật mạnh chẳng qua là con người kia một chút cũng không nhúc nhích làm vỡ mộng trả thù của cô.

- Trần Quốc Anh có thể lừa người khác nhưng không thể lừa gạt chính bản thân mình đâu.

Anh kéo cô ấn vào tảng đá bên cạnh qua lớp vải mỏng vì ướt mà bám dính vào da thịt lưng cô có thể cảm nhận được mặt đá lạnh gồ ghề thúc mạnh vào sống lưng mình. Trần Quốc Anh có lẽ bị Hà My nói trúng tim đen thẹn quá hóa giận không nói lại câu nào.

- Quốc Anh...những chuyện hiểu lầm anh cũng nên cho tôi cơ hội giải thích.

Trần Quốc Anh bỏ ngoài tai những lời cô nói ánh mắt chung thủy nơi vòng ngực căn tròn đang phơi bày sau lớp voan mỏng dính thấm nước đang xuyên thấu trọn cảnh xuân no tròn. Theo tầm mắt anh cô cuối xuống một cỗ bất an báo hiệu chuyện không mấy tốt đẹp sắp xảy ra với mình.

Đúng như cô nghĩ hổ dũng mãnh vồ lấy con mồi ngấu nghiến. Anh chiếm đoạt môi cô, nụ hôn không dịu dàng nồng đậm mà là dày vò phẫn nộ. Quét lưỡi mềm qua anh tách răng len vào hương thơm cùng vị ngọt của cô dường như không thể khiến anh xoa dịu. Anh là đang hôn hay dang cắn xé? Khi trong miệng rỉ ra tơ máu lờ lợ Hà My thật không thể nhẫn nhịn thêm cắn lấy chiếc lưỡi đang khoáy đảo nơi vết rách anh vừa gây ra. Quốc Anh khẽ rên một tiếng rồi như bừng tỉnh mắt lạnh lướt qua khuôn mặt đang ửng hồng nước biển vẫn còn động trên tóc cô trượt xuống. Anh kéo cô lên bờ.

- Anh không thể bình tĩnh nghe tôi giải thích một lần hay sao?

Anh bỗng dừng động tác quay mặt lại đầy sát khí giọng anh cương quyết gằn từng tiếng.

- Cả đời này tôi không tin cô thêm lần nào nữa.

Ném cô qua một tên to con mặt không chút biểu cảm đang đứng như tượng đá anh lạnh lùng ra lệnh.

- Mang cô ta về còn cô gái kia đánh ngất rồi bỏ lại.

Trần Quốc Anh lên một chiếc xe hơi phía trước còn cô bị nhét vào một chiếc xe khác.

Bên ngoài bầu trời đã tối đen như mực xe dần ra đường lớn dòng xe cộ lưu thông cứ như nước cuồn cuộn chảy từ thượng nguồn. Hà My trên người vẫn mặc bộ đồ ướt may mắn được một chiếc áo khoát ngoài do tên thuộc hạ tốt bụng mặt ngàn năm vẫn một biểu cảm của Trần Quốc Anh ném cho. Tóc cô vì ướt mà bết lại đầu lại thấy hơi choáng ngăm nước quá lâu không biết có hỏng não hay không? Hà My nhướn người nhìn phía trước khung kính con đường này cô nhận ra xe dang chạy về hướng Bạc Ngọc. Xem ra cuộc đời cô định sẵn là luôn bị người yêu mình bắt cốc. Nên xem đây là một loại "hạnh phúc" đặc biệt hay không? Cô rũ mắt buồn bã Trần Quốc Anh quá cố chấp cô phải giải thích như thế nào anh ta mới tin đây.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện