Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này

Tiêu Cẩm Hương rốt cuộc phản ứng lại là nàng đang nói lời thô tục gì, mặt và mắt cùng đỏ lên, thiếu chút nữa tức phát khóc, giơ tay muốn đánh nàng. Khương Vũ Triều sớm có chuẩn bị, đầu nghiêng một cái tránh khỏi lần này, khiến Tiêu Cẩm Hương đẩy bồn tùng cảnh bên cạnh kia nghiêng xuống, oành một tiếng rơi trên mặt đất.

Đây đúng vào lúc nữ quyến các nhà lui tới, các nàng ở góc này tuy không có ai, nhưng luôn có người đi qua, tiếng động này đưa tới mọi người kinh ngạc chú mục.

Khương Vũ Triều sửa lại mỉm cười vừa rồi, đứng lên nghiêm khắc nói: “Đây là hôm nào, là ngày sinh của lão phu nhân, vàothời điểm này muội còn cáu kỉnh dở tiểu tính tình, phụ thân và phu nhân biết được nhất định phải trách phạt muội, không được nói những lời mê sảng đó nữa!”

Tiêu Cẩm Hương hai mắt đỏ bừng trừng nàng: “Là ngươi nói Dục Vương……”

Khương Vũ Triều nghiêm khắc ngắt lời nàng: “Ta nói, muội không được bàn về Dục Vương nữa, thu hồi những tiểu tâm tư đó của muội, phụ thân cũng sẽ không đáp ứng, tỷ tỷ đã là thanh danh này, tuyệt không để muội lại bước lên vết xe đổ của tỷ tỷ! Tuổi muội cũng không nhỏ, sao lại không học được nghe lời!”

Khương Vũ Triều thanh âm không nhỏ, ở đây vào thời điểm bị chú mục, một ít nữ quyến nghe được mấy từ ngữ mấu chốt, lập tức hiểu ra tỷ muội hai người này đang khắc khẩu cái gì, nguyên lai là vì Dục Vương, nhìn dáng vẻ hẳn là tứ tiểu thư kia có tâm tư với Dục Vương. thật là một hồi tuồng hay.

Bị người ta nhìn như xem trò hay, Tiêu Cẩm Hương che ngực thở dốc, nàng có tâm đánh lại Tiêu Cẩm Nguyệt, nhưng dưới những ánh mắt mịt mờ nhìn chăm chú đó lại không thể động thủ, chỉ có thể đè nặng tức giận, thiếu chút nữa nghẹn ra chuyện xấu gì.

Chờ Tiêu Cẩm Hương khóc lóc chạy đi tìm nương nàng tố khổ, Tiêu Cẩm Nguyệt thay đổi chỗ ngồi uống trà. Xem xem, tức chết Tiêu Cẩm Hương chính là đơn giản như vậy, nhục nhã Dục Vương, cho nàng ta tức gấp đôi.

Pháp tắc xé bức thứ hai, công kích bản thân nàng không bằng công kích người nàng để ý.

Đến lúc mở tiệc, Khương Vũ Triều cũng không gặp lại Tiêu Cẩm Hương, tiệc mừng thọ này tuy rằng náo nhiệt, nhưng không có quan hệ gì với vai phụ nhỏ là nàng, một đám người đều vây quanh trước mặt Tiêu lão phu nhân tẫn hiếu, nàng tặng lễ không xuất sắc, liền chờ ở một bên. Tiêu lão phu nhân con cháu đông đảo cũng không để ý đến nàng cháu gái mất mặt này, được đôi nữ nhi song bào thai nhà đại nhi tử kia đùa đến cười không ngừng.

Đôi song bào thai Tiêu Cẩm Châu và Tiêu Cẩm San quan hệ tốt với Tiêu Cẩm Hương, đương nhiên cũng không thích Tiêu Cẩm Nguyệt. Khương Vũ Triều và các nàng vừa đối diện, liền biết hai nàng muốn làm gì. Quả nhiên, Tiêu Cẩm Châu thấy lão thái thái được dỗ cao hứng, lập tức không có việc gì thì tìm việc, làm bộ thiên chân vô tà nói: “Ai nha đúng rồi, Tam tỷ tỷ nhà nhị bá cũng tới đi, lần trước ta và Cẩm San riêng đi Minh Nguyệt Quan thăm nàng, lại bị Tam tỷ tỷ cự ở ngoài cửa đó.”

Mọi người dừng cười nói lại, đều nhìn về phía Khương Vũ Triều, Khương Vũ Triều đúng lúc ai nha một tiếng thét kinh hãi, đổ nước trà lên váy mình, làm ra vẻ mặt suy yếu, “Ta bị bệnh đứt quãng một tháng, hiện giờ ngay cả chén trà nhỏ cũng bưng không xong. Cẩm Châu muội muội, tỷ tỷ hiện giờ cái thanh danh này, làm sao dám liên lụy tỷ muội trong nhà, ta biết các muội đều tốt, nhưng về sau vẫn chớ có quá thân cận với tỷ tỷ, chung quy không tốt với các muội. Nếu vạn nhất lại lây bệnh khí cho các muội, trong lòng tỷ tỷ càng bất an.”

một phen nói đến thống khổ chân thành, lúc trước Tiêu lão phu nhân có tức giận với nàng, thấy nàng suy nghĩ vì thanh danh bọn tỷ muội như vậy, lại nghe nàng sống khổ sở ở đạo quan cái gì cũng không có, còn bị bệnh, trong lòng cũng có chút không đành, ngữ khí liền mềm xuống, nói: “Con còn đứng ở đó làm cái gì, không nhanh đi xuống đổi thân xiêm y sạch sẽ.”

“Vâng.” Khương Vũ Triều theo lời rời đi, trước khi rời đi nhìn rõ ràng đối tỷ muội song bào thai đó trong mắt là không cam lòng. Các nàng đại khái đã chuẩn bị gọi nàng ra chèn ép một phen, muốn cho lão thái thái không thích nàng, làm nàng gặp khó khăn trước mặt nhiều người, kết quả chỉ nói một câu, chuyện gì cũng chưa làm được, mặt đều nghẹn xanh.

Khương Vũ Triều nghĩ thầm, hai con bê con, bị người ta sủng hư còn chưa từng ăn mệt đi, tới a, các ngươi tới mấy lần, tỷ tỷ cho các ngươi ăn đủ.

Nàng ra khỏi phòng khách đầy người của hai đại gia đình tề tụ, ở bên ngoài thông khí thưởng cảnh, tòa nhà lớn này phong cảnh không tồi, hoa thắm liễu xanh nhất phái vinh hoa vui sướng.

Góc váy bị hắt ướt một chút, nàng không tính toán thay quần áo, đi một vòng bên ngoài ước lượng đủ thời gian. Xé bức cũng phải chú ý thuật đóng mở, chọc người vào chỗ đau, tránh đi mũi nhọn.

Nàng đi trong chốc lát bên ao nhỏ, lại có người từ phòng khách đi ra, là trưởng tử Tiêu Vân Kỳ của Tiêu tướng quốc, cũng chính là ca ca một mẹ đẻ ra của Tiêu Cẩm Nguyệt, một cái túi trút giận giống muội muội Tiêu Cẩm Nguyệt, tuy là đích trưởng tử của Tiêu tướng quốc, đãi ngộ so ra lại hoàn toàn kém đệ đệ nhỏ hơn vài tuổi, toàn bộ Tiêu phủ đại khái cũng cũng chỉ có một mình hắn chân chính để ý Tiêu Cẩm Nguyệt. Nhưng hắn cũng là người lương thiện không tranh không đoạt, không bảo hộ được muội muội.

“Cẩm Nguyệt, muội mới vừa nói là bị bệnh, có tìm lương y xem qua sao?” Tiêu Vân Kỳ lo lắng nhìn muội muội.

Khương Vũ Triều am hiểu xé bức, lại không am hiểu ứng phó thiện ý của người khác, đặc biệt là thiện ý này còn không phải cho nàng, mà là cho Tiêu Cẩm Nguyệt kia. Nàng chỉ có thể đơn giản gật đầu một cái, “Khá hơn nhiều, không nghiêm trọng.”

Tiêu Vân Kỳ: “Có phải muội đang trách ca ca mấy ngày nay không đi thăm muội không? Muội ở nữ quan, ca ca không thể đi nơi đó, cũng sợ ảnh hưởng muội.” hắn nói xong lấy ra một túi tiền: “Muội một mình ở nơi thanh lãnh, chi tiêu còn đủ sao? Ca ca nơi này có chút bạc, ngân phiếu…”

Chính hắn ở trong phủ cũng không có tiền bạc tiêu hàng tháng, trên tay đại khái chính là toàn bộ hắn có thể lấy ra. Khương Vũ Triều không nhận, “Tiền đủ dùng, chỗ này ca ca giữ lại tiêu đi.”

Nàng làm tươi cười trên mặt mình nhìn mềm mại hơn một chút, lại bỏ thêm một câu: “Ca ca không cần lo lắng cho ta.”

Nàng thật là không quen trường hợp thế này, cả người không dễ chịu.

Tiêu Vân Kỳ nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Ta cảm thấy, muội muội hình như có chút không giống bình thường.”

Khương Vũ Triều nghe hắn nói như vậy, lông mày cũng không động một chút, chỉ nói: “Trải qua một chuyến sinh tử, con người đều sẽ không bình thường.”

Tiêu Vân Kỳ lập tức lại đau lòng muội muội, hắn nhớ vết bầm trên cổ muội muội lúc trước, lại lần nữa tự trách mình ca ca này vô dụng. hắn không dám nhắc lại việc này, sợ chọc muội muội thương tâm, liền cẩn thận nhắc tới chuyện khác, “Cẩm Nguyệt, hiện giờ muội ở Minh Nguyệt Quan một mình, hẳn là nhàm chán quạnh quẽ, lần tới ca ca đưa con chó con cho muội làm bạn được không? Ta nghe nói không ít nữ tử nội trạch đều thích nuôi một ít chó mèo giải sầu, muội xem vật nhỏ đó, có lẽ cũng có thể vui vẻ hơn.”

Khương Vũ Triều chưa từng nuôi chó mèo, vốn định cự tuyệt, nhưng bộ dáng Tiêu Vân Kỳ lo lắng lại khiến nàng do dự, cuối cùng nói: “Được, cảm ơn ca ca.” Dù sao đến lúc đó giao cho nô tỳ nào tùy tiện nuôi là được.

Tiêu Vân Kỳ thấy nàng đáp ứng, cao hứng lên, ngữ khí cũng có chút bay lên, “Được, ca ca nhất định tìm cho muội con chó con ngoan ngoãn nghe lời nhất. Muội biết Ngọc Lăng Vương đi, ca ca vài ngày trước ngẫu nhiên kết bạn với hắn, chỗ hắn có không ít chó, nghe nói đều thực thông tuệ, không biết bao nhiêu người muốn đâu, ca ca xin một con cho muội.” hắn nghĩ đến cho chó, cũng muốn cho muội muội con tốt nhất.

Khương Vũ Triều có thể có, có thể không gật đầu một cái.

Nàng trở về từ tiệc mừng thọ, ngày hôm sau có phụ nhân trung niên ôm rổ đi Minh Nguyệt Quan gõ cửa viện.

“Tam cô nương Tiêu gia chính là ở chỗ này? Con chó con này là Tiêu đại công tử chọn đưa đến đây.” Phụ nhân tướng mạo hiền lành ôm giỏ tre đi gặp Khương Vũ Triều, trước hành lễ với nàng, sau đó buông giỏ tre, xốc tấm vải ở phía trên, lấy ra con chó con béo béo tròn tròn màu vàng. Bụng chó con và bốn cái chân đều màu trắng, cả khối bụng màu trắng, một đoạn đuôi ngắn ngủn nhỏ xíu, còn có mắt to như quả nho đen.

Nhìn rất đáng yêu, nhưng Khương Vũ Triều không nghĩ tới đây là con chó vàng bình thường. Nàng còn tưởng rằng Tiêu Vân Kỳ sẽ cho nàng danh cẩu chủng loại kỳ lạ gì đó, bất quá như vậy cũng tốt, chó vàng dễ nuôi sống.

Chó con nhìn như mới sinh ra không bao lâu, nghiêng ngả lảo đảo tập đi, được phụ nhân buông ra từ trong tay, liền xoắn thân mình nhỏ béo tròn đi tới Khương Vũ Triều, ngửi góc váy và giày của nàng, cái đuôi nhỏ ngúc ngoắc ở phía sau, bất quá một lát liền ngưỡng đầu về phía nàng nãi khí mười phần mà ô ô hai tiếng.

Khương Vũ Triều không động đậy, nàng quen đối chọi gay gắt, không quen bất luận cái gì thiện ý và thân cận, cho dù là con chó con thân cận, cũng không phải nàng có thể tiếp thu, nhưng con chó con không biết thế nào lại thực thích nàng, vòng quanh chân nàng chạy tới chạy lui, cái đuôi nhỏ đầy thịt lắc đến bay lên.

Thấy bộ dáng con chó con này, phụ nhân đưa chó trên mặt ý cười càng nhiều, hỏi: “không biết tiểu thư ở chỗ này có ai biết nuôi chó, nếu không biết, tiểu phụ nhân nhiều chuyện dạy vài câu.”

Khương Vũ Triều chỉ hai nô tỳ ngày thường thành thật ra, “Về sau hai người chiếu cố nó.”

Hai người đó vẻ mặt vui mừng, vội đáp vâng, đi nghe phụ nhân kia nói những việc cần chú ý khi nuôi chó.

Phụ nhân rời Minh Nguyệt Quan, đến xe ngựa đầu phố, một đường về Ngọc Lăng Vương phủ. Bà đi vào đại môn của Ngọc Lăng Vương phủ, lão nhân gác cổng ngủ đang ngáy, hoàn toàn không phát hiện ra, nhưng ở cửa có mấy con chó đen đang năm flập tức cảnh giác mà ngẩng đầu lên, thấy bà mới một lần nữa nằm trở về. Phụ nhân tập mãi thành quen, một đường đi vào trong phủ. Ngọc Lăng Vương phủ không học đòi văn vẻ giống nhà khác, đương thời lưu hành kiến tạo núi giả, hồ sen, khúc trì, hành lang gấp khúc, trong phủ kiến trúc phòng ốc đều ở trên đài cao một tầng, đại khí ngắn gọn, xuyên qua sân rộng, phía sau có mặt cỏ, hồ nước rất rộng lớn, thậm chí ở trong viện có một cánh rừng bao quanh.

Ngọc Lăng Vương Hề Trác Ngọc đang vén tay áo cầm một cái bàn chải, chả lông cho một con chó to, Tiêu Vân Kỳ ngồi ở bên cạnh xem, thường thường ngóng về phía cửa, giống như đang chờ đợi cái gì.

Phụ nhân kia vừa xuất hiện, Tiêu Vân Kỳ liền đứng lên, thấy trong tay bà ta không có cái giỏ tre, hắn mới cười rộ lên. “Đưa rồi?”

Phụ nhân cười nói: “Đúng vậy, tiểu gia hỏa thực thích Tiêu tam cô nương đó.”

Tiêu Vân Kỳ: “Ta đã nói, muội muội ta rất được yêu thích, chó con đó khẳng định cũng thích nàng.”

Hề Trác Ngọc chải lông cho chó cười lắc đầu, “Vậy vừa rồi huynh còn lo lắng.”

Tiêu Vân Kỳ nói với Hề Trác Ngọc muốn thay muội muội xin một con chó về nuôi, kết quả vị chủ nhân này lại nói mang chó đi xem, nếu chó thích thì đáp ứng, không thích thì ôm trở về, Tiêu Vân Kỳ là một lần đầu mới gặp như vậy.

“nói tốt rồi, về sau nếu muội muội của huynh không muốn nuôi nữa, không thể ném đi, đưa về cho ta.” Hề Trác Ngọc nói.

Tiêu Vân Kỳ: “……”

Hề Trác Ngọc ném bàn chải xuống, vỗ vỗ con chó to bên cạnh, giống như nói chuyện với người, “Ngươi nghe chưa, nữ nhi của ngươi tìm được gia đình tốt, chính nó nguyện ý, về sau có cơ hội mang ngươi đi gặp nó.”

Con chó to sủa ngao một tiếng.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện