Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn Chương 41: Sự ăn ý vô hình

Tưởng Bách Xuyên suy ngẫm, nhìn về phía Tô Dương, nói lời ám chỉ: "Nếu em muốn diễn vai khách mời vài phút thì cũng không phải là không có biện pháp giải quyết."

A? Tô Dương bỗng ngẩng đầu, cô híp mắt, nghi ngờ nhìn anh: "Là biện pháp gì thế?"

Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên vẫn như cũ, giọng nói dịu dàng thong thả: "Em có thể hối lộ ba trăm triệu cho anh chẳng hạn."

Tô Dương: "..."

Cô chậm rì rì nói: "Thôi quên đi, em nghèo lắm."

Tưởng Bách Xuyên: "..."

*

Tưởng Bách Xuyên ho nhẹ hai tiếng, nói không chút để ý: "Không phải em giàu lắm à?"

Tô Dương nhanh chóng lắc đầu, xòe hai bàn tay: "Em thực sự, thực sự, thực sự không có tiền đâu, có lẽ trong tài khoản còn khoảng mười tám vạn đấy, nếu anh cần dùng thì em sẽ chuyển hết cho anh."

Tưởng Bách Xuyên híp mắt: "Đừng than nghèo, anh không hỏi em để lấy tiền."

Tô Dương nhếch miệng cười: "Em có than nghèo đâu."

Sau đó, cô nhẹ nhàng vỗ lên tay anh, nghiêm trang nói: "Đúng rồi, anh đừng tùy tiện cho vay tiền nhé, đầu năm nay, tiền dễ mượn nhưng không dễ trả, nhỡ cho vay mà tiền không về thì khóc cũng không khóc nổi."

Tưởng Bách Xuyên: "..."

Anh nhìn cô nửa ngày, cuối cùng chẳng nói lời nào, yên lặng cúi đầu xem di động.

Tô Dương khẽ huýt một tiếng sáo mà chỉ hai người bọn họ có thể nghe rõ.

Tới thành phố Thượng Hải, Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên tách ra.

Trước khi xuống xe, Tưởng Bách Xuyên xác nhận lại lần nữa: "Em không tới công ty với anh à?"

Tô Dương lắc đầu: "Anh đang bận mà, nếu em đi thì anh sẽ phải phân tâm mất. Em sẽ ra ngoài đi dạo."

Cô còn muốn làm một chuyện quan trọng.

Tưởng Bách Xuyên ngẫm nghĩ, không tiếp tục miễn cưỡng cô nữa. Anh bảo tài xế dừng xe ở bên đường, để một trong các vệ sĩ theo cô xuống xe.

Đoạn, anh trực tiếp đi qua chi nhánh của tập đoàn Trung Xuyên ở Thượng Hải.

Biết anh sắp tới, Hà tổng, tổng giám đốc của công ty đã sớm chờ sẵn.

Vì vốn quen biết nên hai người miễn đi một màn chào hỏi.

Hà tổng đi thẳng vào vấn đề: "Là vì chuyện hợp tác giữa máy ảnh LACA cùng di động Phương Vinh sao?"

Phương Vinh là thương hiệu điện thoại di động trong nước được sản xuất bởi công ty công nghệ truyền thông mà tập đoàn Trung Xuyên đầu tư, hiện đã có danh tiếng nhất định trên thị trường quốc tế.

Tuy nhiên, phương diện máy ảnh của di động vẫn cần được nâng cấp và hoàn thiện.

Tưởng Bách Xuyên gật đầu: "Sự hợp tác giữa Phương Vinh cùng LACA sẽ là thành tựu của song phương, đôi bên cùng có lợi, vì sao chúng ta không làm?"

Hà tổng tán thành, nhưng lại thắc mắc: "Trong lần hợp tác này, Phương Vinh sẽ sử dụng máy ảnh được chứng nhận của LACA hay ống kính (Lens) gốc?"

Tưởng Bách Xuyên: "Tôi nghĩ hai công ty cần đạt được sự hợp tác toàn diện từ việc thiết kế, nghiên cứu và phát triển sản phẩm cho tới việc tiếp thị để bán lẻ."

Vẻ kinh ngạc xẹt qua dưới đáy mắt Hà tổng, phải biết rằng, cho tới hiện tại, chưa có hãng di động cùng nhà sản xuất ống kính nào có được sự hợp tác toàn diện với sản phẩm di động trong nước.

Nếu Phương Vinh cùng LACA có thể hiện thực hóa việc này trong tương lai, đó sẽ là cột mốc quan trọng của máy ảnh di động.

Có lẽ, ngày Phương Vinh hoàn toàn thành công trên thị trường truyền thông quốc tế đã không còn xa xôi nữa.

Tưởng Bách Xuyên suy tính trong chốc lát rồi nói: "Tiếp theo đây, chúng ta phải tìm cách thuyết phục cổng đông của Phương Vinh hợp tác cùng LACA."

Vẻ mặt Hà tổng nghiêm nghị, ông có chung nỗi lo với Tưởng Bách Xuyên: "Dù sao, chúng ta cũng không hoàn toàn khống chế cổ phần, hơn nữa, công ty Doãn Lâm đã tiếp xúc với một số cổ đông cấp cao của Phương Vinh, hẳn là hy vọng các cổ đông lớn chọn hợp tá với nhà máy sản xuất ống kính mà Doãn Lâm sắp thu mua."

Tưởng Bách Xuyên xoa bóp ấn đường, một lát sau, anh nói với Hà tổng: "Hẹn chủ tịch hội đồng quản trị của Phương Vinh vào thứ hai giúp tôi, tôi muốn thanh thủ cơ hội để gặp mặt và nói chuyện với ông ấy."

Hà tổng nhắc nhở anh: "Giao tình giữa ông ấy và ông chủ của Doãn Lâm không phải sâu bình thường đâu, cậu vẫn muốn hẹn gặp ông ấy dù không nắm chắc mười phần à?"

Nói không chừng còn hoàn toàn ngược lại.

Ngón tay của Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của ghế sô pha. Mấy giây sau, anh nhìn về phía Hà tổng, cười nhạt: "Thì cũng nên thử một lần chứ, nhỡ thành công thì sao?"

Hà tổng khẽ cười một tiếng: "Được, ngày mai tôi sẽ tìm người để hẹn, có thể hẹn được hay không thì khó mà nói. Hiện tại đang là lúc Hải Nạp cùng Doãn Lâm cạnh tranh kịch liệt nhất, nói không chừng, ông ấy sẽ tìm lý do để tạm thời trì hoãn thời điểm gặp mặt cậu."

Tưởng Bách Xuyên chống khuỷu tay trên tay ghế sô pha, sắc mặt căng thẳng.

Không phải anh không nghĩ tới khả năng này, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất khiến anh vội vã chạy tới.

Nếu Hà tổng không hẹn được người kia, anh sẽ nghĩ cách khác.

Anh nói với Hà tổng: "Chú cứ hẹn đi, dù sao chúng ta cũng không thể khống chế kết quả."

Bàn bạc về hãng máy ảnh LACA xong, Tưởng Bách Xuyên lại hàn huyên về những vụ thu mua xuyên quốc gia lớn trong giới tài chính cùng Hà tổng.

Hà tổng đổ một phần nước trà trong chén của Tưởng Bách Xuyên đi rồi thêm vào chút trà nóng, ý bảo anh nếm thử.

Ông hỏi: "Cậu đứng đằng sau vụ thu mua cổ phần của công ty dầu mỏ thuộc sở hữu của Doãn Lâm phải không?"

Quan hệ giữa Hà tổng cùng Tưởng Bách Xuyên rất sâu, hai người chưa bao giờ quanh co với đối phương.

Tưởng Bách Xuyên cười nhạt: "Nếu tôi nói tôi không làm thì chú có tin không?"

Hà tổng nâng chén trà, khẽ uống một ngụm, hỏi ngược lại: "Cậu thấy thế nào?"

Tưởng Bách Xuyên khẽ cười vài tiếng nhưng không phủ định.

Hà tổng biết, điều này đồng nghĩa với với việc ngầm thừa nhận.

"Cậu có nhiều tiền bỏ không để đi thu mua hàng loạt như vậy sao?"

Tưởng Bách Xuyên buồn bã nói: "Tôi nghèo kiết xác rồi, chú cho tôi vay một chút nhé?"

Hà tổng cười, trong tiếng cười xen lẫn ý xấu khó phát hiện: "Nếu cậu cầu xin tôi thì tôi có thể suy nghĩ một chút."

Tưởng Bách Xuyên híp mặt, chậm chạp nói: "Chú cùng Tưởng Mộ Tranh tốt nhất là nên cầu nguyện đời này đừng rơi vào tay tôi, bằng không, hai người muốn khóc cũng không khóc được đâu."

Hà tổng: "..."

Tưởng Bách Xuyên nhìn đồng hồ, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Em đang ở đâu thế?]

Tô Dương trả lời: [Anh đoán xem.]

Tưởng Bách Xuyên: [Anh ra khỏi công ty để đi tìm em ngay đây.]

Tô Dương: [Anh không biết em ở đâu thì tìm thế nào?]

Tưởng Bách Xuyên: [Sau khi ra ngoài, anh cho em biết anh ở đâu, em cứ tới tìm anh là được.]

Tô Dương: [...]

Cô cất di động, đứng tại bờ sông, tiếp tục chụp ảnh du thuyền đi tới đi lui trên sông.

Gió sông lạnh buốt thổi qua.

Cô thấy hơi lạnh, nhưng lại như không lạnh lắm.

Qua vài phút, Tô Dương lại nhìn di động vẫn chưa có động tĩnh.

Nửa tiếng trước, cô vừa gọi điện cho một chủ tịch của ngân hàng nào đó, bên kia ngắt máy nói đang họp, một lát nữa sẽ gọi lại cho cô.

Tính tới hiện tại vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

Nghĩ tới lỗ hổng tài chính mà Tưởng Bách Xuyên hiện đang có, Tô Dương không khỏi lo lắng ở trong lòng.

Lúc còn ở trên máy bay, Tưởng Bách Xuyên đã đùa rằng, anh muốn cô làm khách mời lâu một chút để có thể cầm ba trăm triệu hối lộ cho anh.

Cộng thêm e-mail về sự biến động của tiền trong tài khoản ngân hàng mà cô nhận được sáng sớm hôm nay, cô đoán Tưởng Bách Xuyên đang gặp khó khăn khi quay vòng vốn[1].

[1] 资金周转:  Vốn là số tiền một người có, người đó đầu tư vào cửa hàng và hàng hóa để bán. Sau khi bán hết hàng, vốn sẽ quay lại với người đó sau khi đã trừ đi chi phí (thuê cửa hàng, trả lương, vân vân) cộng với phần lãi. Đây là một vòng quay của vốn.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện