Ký Ức Độc Quyền Chương 1

Hôm nay thi hai môn, sáng Khái luận Tư tưởng Mao Trạch Đông, chiều Pháp luật đại cương.

Trước đó tôi đã cực khổ đi thỉnh giáo hết toàn bộ đáp án của phần câu hỏi ôn tập, chép lại một lần, rồi mang thu nhỏ, thu nhỏ xong về phòng lại cắt thành kiểu đậu hủ khô, rồi lại mang đi in. Đi đi lại lại, tất bật cả một ngày, thật sự là còn siêng hơn những người nước tới chân mới nhảy, sáng mai thi tối nay mới cày.

Khi nhận được đề thi, tôi chợt mừng đến muốn khóc, công sức thật là không phụ lòng người mà, hôm qua khi chép đáp án, tôi cũng đã thầm ghi nhớ đại khái một vài kiến thức trong đó. Tâm trạng của ta đây đột nhiên rất đẹp, vừa định cất tờ giấy đó đi thì chợt cảm nhận được một ánh mắt nồng nhiệt đang nhìn về phía mình.

“Tiết Đồng, cho mượn đi.” Chung Cường, người ngồi kế tôi, cách nhau một đường đi đã nhỏ nhẹ nài nỉ, “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp bồ đề đó.”

Tôi nhìn nó, rồi lại nhìn đồ trong tay, cắn răng, đưa nó vậy, “Nhớ trả tôi đấy.”

20 phút sau khi phát đề, cô La giám thị gác thi cầm tờ đề Mao lên, bắt đầu trầm tư, sau khi trầm tư, ánh mắt bắt đầu phiêu bồng, rất rõ ràng, cô giáo La đã bắt đầu bay vào cõi tiên, thế là phòng thi cũng đi vào một giai đoạn hoàng kim để… quay bài. Gan của mọi người dần dần to lên, mạnh ai xuất chiêu nấy.

Bạch Lâm ngồi sau lưng tôi sáng sớm hôm nay đã chạy vào phòng dùng bút chì ghi bài lên bàn, giờ đây cũng đang hí húi mà chép. Chung Cường ngước lên nhìn cô La, rồi mới thò tay vào túi tìm a tìm, sột soạt nửa ngày trời, cuối cùng cũng mở miếng giấy nhỏ mang sứ mệnh đặc biệt đó ra. Tôi không thèm nhìn dáng vẻ khờ khạo của nó nữa, cắn cắn đầu bút, đôi mày nhíu lại, bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm tinh túy trong tư tưởng của chủ tịch Mao vĩ đại.

Một lúc sau, tôi nghe thấy Chung Cường ngồi ho, còn là không ngừng ho, vừa ngước đầu lên thì đã thấy hắn liên tục nháy mắt với tôi. Tôi cúi đầu nhìn xuống theo mắt hắn — tờ giấy cho hắn mượn cứu mạng đã bị gió thổi xuống chân bàn bên tôi, nằm hiển hách trên đường đi.

Một tờ giấy in đầy những chữ còn nhỏ hơn con kiến, để tiện lợi, tôi đã in hết đáp án của hai môn thi trong ngày hôm nay, mặt trước “Khái luận Mao”, mặt sau là “Pháp luật”, chỉ to cỡ một phần hai đĩa CD. Giờ đây, tôi nhìn tờ giấy đó, lòng hơi đau. Ngước mặt lên liếc Chung Cường một cái, tên này chép có cái đáp án mà cũng không xong, còn làm rớt xuống đất nữa. Tôi tức giận khom lưng móc lên, khều một lần không tới, lần thứ hai tôi khom thấp hơn nữa, và một bàn chân đã đạp lên đó. Tôi xót xa kéo một góc của tờ giấy, hạ thấp giọng nói: “Bạn à, đạp lên đồ của tôi rồi kìa.” Người này thật là không biết điều, nộp bài thì nộp bài đi, muốn đi thì nhanh lên, suýt làm hỏng việc của tôi. Thế nhưng, cái chân đó vẫn không nhấc ra.

Tôi lại nói: “Bạn à.” Nói xong, tôi vốn định ngước lên nhìn đối phương, nhưng góc nhìn quá lớn, cổ chỉ ngẩng lên được một nửa, không thể nhìn được phần phía trên đầu gối. Nếu không phải vì cô giáo còn ngồi trên kia, đổi lại là ngày thường tôi thật không dám bảo chứng tôi không cắn người này. Chung Cường ở bên kia lại ho, ho rồi lại ho.

“Này.” Tôi bực rồi. Người này không thể chỉ vì có đôi chân dài thì cứ đạp mãi đồ của tôi không chịu đi chứ.

Bạch Lâm cũng bắt đầu ho.

Tôi bồn chồn rồi, trường đâu có dịch cúm đâu, sao mà ai ai cũng ho chung với nhau thế này, rắp tâm muốn cô La phát hiện tôi rồi chăng? Chính ngay lúc này, bàn chân đó đã dời ra, tôi mới có thể lấy nó lên, vừa định thở phù thì ngờ đâu, chủ nhân của đôi chân đó đã khom lưng ngồi xổm xuống. Tiếp đó, gương mặt của một chàng trai trẻ từ từ lọt vào tầm nhìn của tôi. Nhìn bộ mặt đột nhiên phóng to trước mắt mình, não của tôi nhất thời phản ứng không kịp. Người đó cười tươi một cái, chỉ vào thứ đang nắm trong tay tôi, nói rất thân thiện: “Trò à, trò đang cầm gì trong tay thế?”

Lời vừa dứt, thẻ công tác treo trên cổ người đó cũng lắc lư rủ xuống theo, ba chữ to tướng in trên thẻ tức thời khiến tôi tối tăm mặt mày — Tuần tra viên.

Chung Cường thấy tình thế này, lập tức đứng dậy nộp bài, sau đó biến khỏi phòng thi với tốc độ nhanh nhất. Tôi nhìn thầy, rồi lại nhìn hình bóng đã biến mất của Chung Cường, cuối cùng nhìn xuống thứ đang nắm trong tay mình, miệng hơi mở ra nhưng rồi vô ích, đã bị bắt ngay tại trận thế này, chẳng biện bạch gì được nữa. Tôi kinh hoảng, và rồi thấy xấu hổ, tiếp đó bắt đầu trực diện cuộc đời thê lương, cuối cùng lại biến thành cái khí thái đại nghĩa lẫm liệt, quên mình vì nghĩa. Vốn dĩ thứ đó rơi dưới đất, người xung quanh không ai chịu nhận là xong chuyện, sự thể rồi sẽ được giải quyết qua loa. Nhưng người này lại cứ chọn ngay cái thời cơ bắt quả tang để mà bắt tôi, tôi thật là còn oan hơn cả Đậu Nga mà.

(Đậu Nga: là người phụ nữ điển hình chịu áp bức bóc lột vào thời phong kiến trong một vở kịch của Quan Hán Khanh)

***

“Còn không cam tâm?” Trong văn phòng, thầy tuần tra cười cười hỏi tôi.

“Hơi hơi.” Tôi lạnh lùng.

“Cái này không phải của em?”

“……. Phải.” Tôi viết đấy, tôi in đấy, tôi cắt đấy.

“Không phải do em mang vào phòng thi?”

“……. Phải.”

“Vậy thì em đừng nói với tôi, em vốn dĩ định quay bài nhưng trước khi làm bài lương tâm em đột nhiên thức tỉnh, rồi em quyết định làm người lương thiện, rồi em đã tốt bụng cho bạn em mượn, kết quả là bạn em đã bất cẩn để nó rơi xuống chân em, và lúc này tôi đã xuất hiện…..” Nam nhân nhướn đôi mày lên, “Trò à, lời thoại thế này trường chúng ta hết phong trào lâu rồi.”

Mặt của tôi từ đỏ tím biến thành xanh đen, người này đã nói một hơi toàn bộ những gì tôi muốn nói. Tôi hít sâu, thế gian này sao lại có một người thầy như thế chứ? Lại còn để tôi nhìn thấy hắn tỏ ra cái thái độ nhàn hạ đắc ý, nóng càng thêm nóng, tôi thật sự muốn xông tới bóp chết hắn.

Trước khi đi, tôi nóng hừng hực mà quay đầu lại: “Thầy!” Đã xem cái chết như về với cát bụi.

“Ừm, còn có gì muốn nói?”

“Làm phiền thầy trả nó cho em.”

“Để làm gì?” Nam nhân hỏi tự nhiên.

“Chiều nay thi Pháp luật đại cương em còn phải dùng.” Tôi đáp.

Tôi nghe thấy tiếng “lạch bạch” phát ra từ ngoài cửa, đại khái là Bạch Lâm đứng bên ngoài nãy giờ bị vấp té rồi.

Ngờ đâu nam nhân không hề giận dữ, trái lại còn mỉm cười một cái, dùng cằm chỉ về tội chứng trên bàn và nói: “Lấy đi đi. Nhưng mà, trò này, chiều này em có muốn quay bài thì phải chọn cách tốt hơn, mang giấy là cách ngu nhất.”

Tôi: “……..”

Bạch Lâm: “………”

Ngày này qua ngày khác, đến khi tất cả các môn đều đã thi xong, tôi vẫn không bị thầy phụ đạo gọi tên, cũng không nhận được bất kỳ thông tin xử phạt tôi từ trong khoa. Trời sinh tôi ra vốn đã ít hơn người khác một sợi thần kinh, dần dần rồi tôi cũng chẳng để chuyện này trong lòng nữa, về đến nhà, ăn ngon ngủ yên, cố để mập lên một chút, nhiệt liệt chào đón năm 3 giá lâm.

(2)

Dưới chỉ định của kế hoạch chiêu sinh của Bộ giáo dục, lượng chiêu sinh của đại học A ngày một tăng lên, ngôi trường cũ sớm đã không đủ chứa nữa. Do đó nhà trường đã sắp xếp cho sinh viên năm 1, 2, 3 học ở cơ sở khu Tây mới xây lên, đến năm 4 hoặc khi lên nghiên cứu sinh thì mới được về cơ sở chính. Khu Tây nằm trong một tiểu trấn cách trung tâm thành phố mấy chục kilomet, xung quanh đều là ruộng đất. Do đó, đừng nói là dạo phố, cho dù là tìm gì đó để giải trí cũng khó.

Phòng ký túc của chúng tôi có bốn người: tôi, Bạch Lâm, Tống Kỳ Kỳ và Triệu Hiểu Đường, hơn nữa chúng tôi còn học chung một lớp. Hễ đến cuối tuần sau khi ăn tối xong, tôi sẽ cùng Tống Kỳ Kỳ ra ngoài trường xem phim. Cái được gọi là rạp chiếu phim ở đây, kỳ thật chỉ có một phòng chiếu, và chỉ chiếu bản lậu, không có bản gốc. Cho nên nếu muốn xem phim điện ảnh mới thì phải chịu trễ hơn trong trung tâm rất nhiều ngày. Nhưng vé thì chỉ có 8 đồng nhân dân tệ, nếu ta có một trăm đồng thì có thể làm thẻ thành viên, vé chỉ còn 5 đồng, giá cả như thế là vô cùng hấp dẫn. Nhưng tôi và Tống Kỳ Kỳ không có thẻ, song chúng tôi cũng xót cho ba đồng có thể không trả đó.

“Cháu mua hai vé 7 giờ.” Tống Kỳ Kỳ đưa vào trong 20 đồng.

“Có thẻ không?” Bà thím hỏi.

“Có, có.” Tống Kỳ Kỳ quay đầu lại nháy mắt với tôi: “Tiểu Đồng, thẻ của cậu đâu?”

“À.” Tôi mở túi ra, giả vờ lục lọi ví tiền.

“Nhanh lên, có mang không?” Tống Kỳ Kỳ hỏi.

“Ây da!!! Hình như quên mang rồi.” Tôi la lên.

“Hả, vậy phải làm sao đây?” Tống Kỳ Kỳ thở dài, và thu lại 20 đồng.

“Thì đành không xem thôi.” Tôi nói.

“Haiz……” Tống Kỳ Kỳ lại thở dài.

“Dì ơi.” Tôi bước tới trước nhỏ nhẹ nói, “Dì ơi, tụi con có làm thẻ đó! Nhưng mà hôm nay quên mang rồi, dì bán cho tụi con hai vé thành viên đi ạ.”

Bà thím bán tin bán nghi: “Thật chứ?”

“Thật ạ, hôm nay con quên mang rồi.” Tôi vội vàng gật đầu, nhìn đối phương với vẻ mặt đáng thương, “Nếu chạy trở về lấy thì không kịp giờ chiếu nữa. Một tuần tụi con chỉ có hôm nay là có thời gian thôi, những bữa khác đều phải tự học, chăm chỉ học hành đó ạ. Tiền sinh hoạt của con một ngày chỉ có 10 đồng, nếu có thể tiết kiệm 3 đồng một vé xem phim thì cũng đủ cho con mua thêm một phần thịt rồi…” Tôi nói như sắp khóc vậy.

Bà thím nhìn tôi, “Cô nhóc đúng là gầy thật. Thôi được, lần sau nhớ mang đấy.”

Tôi cầm vé quay đầu lại nhìn Tống Kỳ Kỳ, lén V một cái Victoria.

Cách này dùng N lần, lần nào cũng thành công. Về sau, chỉ cần bà thím đó nhìn thấy chúng tôi, thì chẳng cần hỏi thẻ nữa, bà sẽ nói với người bên cạnh: “Hì, cô nhóc này tôi quen, thành viên ruột rồi.”

Trong cái mùa lá cây vẫn còn hết sức lưu quyến cành nhánh này, tôi đã bước vào năm 3. Học kỳ này có một môn tự chọn bắt buộc phải học mà chúng tôi đã trông mong từ lâu — Ngoại ngữ 2. Học viện ngoại ngữ A chia năm chuyên ngành: Anh, Nhật, Đức, Nga, Pháp, do đó ngoại ngữ hai của chúng tôi chỉ có thể chọn giữa Nhật, Đức, Nga, Pháp. Những năm nay, tiếng Nhật tiếng Pháp rất thịnh hành, làm cho người chọn Nhật ngữ và Pháp ngữ trong khoa Anh cũng đặc biệt nhiều, nhiều lúc phòng học không đủ chứa, trường còn phải mở thêm lớp.

Phòng bên phải ký túc chúng tôi là sinh viên khoa Nhật, trong đó có một người là bạn đồng hương với Tống Kỳ Kỳ, ngày nào cũng chạy qua nói sư huynh nào đó khoa họ học tiếng Nhật xong đã giỏi thế nào, vào làm trong công ty vốn của Nhật cuộc sống thoải mái ra sao.

“Haiz, thật ra đấy, tôi cảm thấy ban đầu các cậu không nên chọn khoa Anh.” ‘tiểu Nhật ngữ’ lại bắt đầu thở dài.

“Tại sao?” Tống Kỳ Kỳ hỏi lại.

“Chỉ cần là người có học thì cũng đều biết, học cái này ra thì làm được gì.”

Tống Kỳ Kỳ tính tình dễ chịu, chỉ cười cười qua chuyện.

“Sư tỷ mới tốt nghiệp năm ngoái của chúng tôi, hiện giờ dịch truyện manga Nhật cho người ta, nhiều tiền lắm đấy. Sau đó người ta cảm thấy giọng chị ấy hay, nên đưa chị ấy sang đào tạo ở Nhật, muốn để chị ấy lồng tiếng Hoa đấy.”

Tôi không nhịn nổi nữa, nhảy xuống từ giường trên, lạnh lùng: “Phải đó, học tiếng Nhật tốt biết chừng nào, xem AV cũng không cần phiên dịch.”

Tiểu Nhật ngữ không nói gì.

Tôi nhìn vào gương chải đầu, lại nói: “Vị sư tỷ đó của cô lồng tiếng gì cho tiểu Nhật Bản vậy, cứ nói ‘Yamete’, ‘kimochiii’ à?”

[Đây là giờ Mộc Đầu (tức tác giả) phổ cập kiến thức: 'yamete' trong tiếng Nhật tương đương như 'Đừng mà' của tiếng Hoa, 'kimochiii' là 'Sướng quá'......=。=]

Mặt của tiểu Nhật ngữ giựt giựt.

Trước đây cô hay huênh hoang trước mặt Tống Kỳ Kỳ, là vì Tống Kỳ Kỳ tính tình ôn hòa và không bao giờ phản bác lại cô, bởi thế mà cô cũng ngày càng quá đáng. Giờ đây bị tôi châm chọc lại mới biết cảm giác khó chịu chứ gì.

“Tôi đi ăn cơm đây, thật là ‘Hatsukashi’ a !” Sau đó, tôi cầm hộp lên, che mặt lại tỏ vẻ mắc cỡ rồi đi ra ngoài.

[Chú thích: 'Hatsukashi' có thể dịch là 'Xấu hổ quá đi mất........']

Lâu nay tôi mang ước mơ quảng bá những phim trên đó nên mới quyết chí chọn tiếng Nhật làm môn ngoại ngữ hai, nhưng sự xuất hiện liên tục của tiểu Nhật ngữ đã làm lụi tàn suy nghĩ này của tôi. Chính ngay trong lúc mơ màng không quyết, Bạch Lâm đã mang đến một thông tin.

“Mình muốn chọn tiếng Nga!” Bạch Lâm đứng trong phòng la lên.

“Tiếng Nga?” Tôi nuốt cơm vào bụng, “Cậu muốn đi làm người Eskimo à?”

“Tiểu Đồng……” Bạch Lâm nhìn tôi một cái, “Mức độ mù đường của cậu lại gia tăng rồi, người Russia với người Eskimo mà cậu cũng kéo vào nhau cho được.”

“Thì chẳng phải đều là ‘s’ ‘ i’ sao? Không phải đều ở Bắc Cực sao?” Tôi cố cãi lý.

Tống Kỳ Kỳ xen vào một câu: “Sao lại tự nhiên muốn học tiếng Nga? Không phải dạo trước cậu mới nói muốn học tiếng Pháp sao?”

Bạch Lâm cười híp mắt mà nói: “Thầy dạy tiếng Nga cho khoa tụi mình năm nay á, siêu đẹp trai. Chính là thầy ủy viên đoàn đó, hôm nay thầy vừa xuất hiện trong phòng ăn, toàn thể sinh viên bị chinh phục rồi.”

Chính nhờ câu nói mang tính chất quạt lửa ấy của Bạch Lâm, tôi cũng đã bị kéo đi chọn tiếng Nga.

(3)

Ngữ văn Nga một tuần có hai tiết, được xếp vào tối thứ hai.

Không ngờ số lượng đăng ký học tiếng Nga năm nay lại vút lên cao như thế, hoàn toàn vượt khỏi dự tính của khoa, bởi thế chúng tôi không thể không chuyển qua phòng học lớn hơn, hoàn toàn có xu thế đuổi kịp tiếng Pháp và trội hơn Nhật Đức.

Trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu, thầy chủ nhiệm khoa Nga ngữ đã cố tình đến thăm lớp, chẳng qua là cổ vũ mọi người cố gắng học tập. Nhìn học trò ngồi bên dưới với nét mặt ham học, thầy cơ hồ rơi cả nước mắt: “Các trò, nhớ năm xưa, khi Học viên ngoại ngữ chúng ta chỉ mới là một khoa ngoại ngữ, và chỉ có một chuyên ngành tiếng Nga. Lúc ấy, cả nước đều dấy lên phong trào tiếng Nga, người không biết tiếng Nga cũng như người mù chữ. Sau này cùng với sự giải thể của Liên Xô, thực lực của Nga ngày càng suy yếu, có người thậm chí còn cho rằng ngữ văn Nga chúng ta đã đi đến đường cùng. Hôm nay, nhìn thấy càng em, tôi mới biết mùa xuân thứ hai của ngữ văn Nga lại đã đến rồi!”

“Lão Phó kích động ghê.” Tôi nói, “Cảm động đến sắp khóc rồi kìa.”

“Phải đó. Lão mà biết được sự thật, chắc sẽ còn khóc ghê gớm hơn.” Bạch Lâm nói.

Giáo viên đứng lớp tiếng Nga tên Trần Đình, từng du học ở Moscow, năm trước mới bắt đầu dạy học. Học viện ngoại ngữ rất ít nam sinh, giáo viên nam càng ít, giáo viên nam trẻ tuổi là đếm trên đầu ngón tay, do đó chỉ cần là thầy giáo hơi hơi trẻ tuổi và lại chưa có vợ thì quả thật phải gọi là động vật hiếm hoi, nếu như lại được gương mặt đẹp một chút nữa thì sẽ là thần tượng cấp ngôi sao quốc tế của quảng đại dân chúng. Trần Đình chính là một trong số đó. Dáng người cao to, đeo cặp kính trông rất trí thức, nghe nói đó là một cảm giác rất nho nhã. Nhưng, một người thế này, đã làm tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng khi nhìn thấy thầy trong tiết đầu tiên, “Như vậy mà cũng gọi là đẹp trai à.” Cảm giác như bị gạt rồi, thật hối hận vì đã không tự mình đi giám chứng.

Hai mắt Bạch Lâm bắn ra tia sáng, cô nói: “Như vậy còn không đẹp trai? Vậy cậu chỉ một người đẹp trai cho mình xem.”

Tôi lấy ví tiền, rút tấm hình trong đó ra và nói: “Người này mới là thiên hạ đệ nhất soái ca.”

Bạch Lâm hứng khởi cầm qua xem, đó là hình của một người trung niên, mập mạp trắng trẻo với cái bụng bia, gương mặt tươi cười vui vẻ như ông địa.

“Thôi đừng có mà lấy tư thế oai hùng của ba cậu ra để bêu diếu tụi này nữa.” Bạch Lâm nói chẳng nể nang. “Cũng chẳng biết là hình tượng của ba cậu quá vĩ đại, hay là tam quan: nhân sinh quan, giá trị quan, thẩm mĩ quan của cậu có vấn đề.”

“Cậu mới là tam quan có vấn đề.” Tôi cứ luôn cảm thấy đàn ông phải như ba của tôi mới được gọi là anh tuấn.

Trần Đình đứng trên bục giảng nói: “Tôi là một người không có thói quen điểm danh, thật ra lâu nay tôi cảm thấy phải dùng đến danh sách để duy trì lượng học sinh đến lớp, là một điều rất đáng bi.” Bên dưới có nam sinh đang lén lút vỗ tay.

“Các bạn nếu có cảm thấy tôi giảng bài tẻ nhạt, hay là có chuyện đột xuất thì có thể không đến, cũng không cần phải xin phép, nhưng….” Trần Đình mỉm cười, “Đã đến rồi thì phải trăm phần trăm nghiêm túc.”

Vốn dĩ môn ngoại ngữ hai thế này và những môn đại cương bắt buộc kia là y như nhau, chán nhưng bất lực! Nhưng, Trần Đình là một người thầy rất có kiên nhẫn, làm việc cũng rất có trách nhiệm. Một lớp người khởi đầu với 33 chữ cái Nga, và thế là cuộc sống Anh Nga hỗn tạp đã chính thức vén màng.

Sau giờ tự học, tôi và Bạch Lâm xách theo ấm đi lấy nước, bất chợt gặp phải tên Chung Cường hại tôi bị đội chảo đen học ở lớp kế bên. Tôi dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nó một cái.

“Tiểu Đồng à, chuyện đó về sau cũng đâu có gì đâu, cậu tha cho tôi đi mà.” Chung Cường nói.

“Xì…. Tiểu Đồng là để cậu gọi sao?” Bạch Lâm mắng hắn, “Loại đàn ông không có trách nhiệm thế này, mặc kệ nó.” Nói xong liền kéo tôi đi.

Trên đường đi, Bạch Lâm nói với tôi: “Ông thầy bắt cậu lần trước xem ra cũng tốt đó, chẳng làm gì cậu, mà sao tụi mình lại chưa từng gặp thầy trong trường nhỉ?”

“Có phải là thầy giáo hay không còn chưa chắc đấy chứ. Nhìn dáng vẻ của hắn, y như là du côn, không chừng là một tên giả mạo.”

Mặc dù sự việc đã trải qua hai tháng, nhưng hễ nhắc đến hắn ta là tôi vẫn còn tức.

***

Tiết học của Trần Đình quả nhiên rất thú vị, con người cũng vui tính. Nhưng sức hút của giáo viên nói thế nào thì cũng vẫn yếu hơn thế giới bóng bẩy và phòng game online ở bên ngoài một chút. Trải qua một tháng, sau khi tất cả mọi người phát hiện thầy thật sự không điểm danh, họ đã bắt đầu trốn tiết. Ngờ đâu hôm nay, 7 giờ lẻ 1 phút, Trần Đình chưa đến. 7 giờ lẻ 5 phút, Trần Đình vẫn chưa đến. Phòng học bắt đầu xì xầm to nhỏ.

“Không phải là quên rồi chứ?” Có người hỏi.

“Sao lại thế, hơn nữa thầy Trần rất đúng giờ.” Có người nói.

Chính ngay trong lúc tiếng bàn tán càng ngày càng to lên, một người đàn ông đã bước vào. Người đó kẹp một quyển sách, bước chân thong thả đi lên bục giảng, sau đó nhìn xuống lớp học, cười nhẹ một cái, “Thầy Trần có việc không đến được, tôi đến dạy thế, nhưng không ngờ phòng học lại khó tìm đến vậy.” Nữ sinh trong lớp đã bị tướng mạo của người này làm cho hớp hơi lạnh cả rồi, ngoại trừ tôi!

Tôi bóp chặt nấm tay, đột nhiên nhớ đến một câu tục ngữ: Kẻ thù chạm mặt đặt biệt cáu. Người đàn ông này chẳng phải ai khác, chính là tên giáo viên giả mạo đã bắt quả tang tôi quay bài xong rồi biến mất trong trường tôi như một làn khói trắng. Giờ đây đúng thật là trổi gót sắt đi tìm cùng khắp, khi được rồi chẳng uổng công phu.

“Thầy Trần đã đến nơi khác huấn luyện, tôi sẽ thay thầy Trần dạy các em môn tiếng Nga.” Nam nhân nói.

Có nữ sinh giơ tay lên: “Thưa thầy, thầy dạy môn tiếng Nga sao? Sao tụi em chưa từng thấy thầy?”

Tôi hiểu, ý của bạn đó là: Thầy ơi, nếu như thầy là giáo viên của học viện ngoại ngữ, vậy thì thầy đã trốn khỏi vòng điều tra của tụi em bằng cách nào thế? Nam nhân nói: “Không phải, tôi không phải dạy tiếng Nga.”

Mọi người đồng thanh “Ồ” lên một tiếng.

“Không phải dạy tiếng Nga mà cũng dám nói là đến dạy thế.” Tôi cắn răng răn rắc mà nói.

“Nhưng mà….” Nam nhân ngưng lại, “Tôi từng sống ở Nga 6, 7 năm, chắc là trình độ cũng không kém thầy Trần các em.”

Tất cả mọi người lại “Ồ” lên một tiếng, ý nghĩa hoàn toàn khác tiếng ồ lúc nãy.

Tôi bĩu môi, đúng là kiêu căng. Biết nói tiếng Nga thì hay lắm sao? Tôi nói tiếng Anh ông hiểu không? Chỉ cần là người đáng ghét, thì từ đầu tới chân, từ nội tâm ra đến da thịt cũng đều khiến người ta ghét.

Lúc này một nữ sinh khác hỏi: “Thầy ơi, có thể cho tụi em biết tên của thầy không ạ?”

“Tôi họ Mộ.” Nam nhân nói xong thì cầm phấn lên soẹt soẹt lên bảng ba chữ viết vô cùng đẹp nét: Mộ Thừa Hòa. Hắn quay lại, đôi mày giãn ra, “Các bạn có thể gọi tôi là thầy Mộ, Tiểu Mộ, Lão Mộ. Đương nhiên,” Hắn ném viên phấn kẹp giữa hai ngón tay vào hộp, đuôi mắt nhướn lên, cười: “Sau giờ học muốn gọi tôi là Thừa Hòa, cũng được.”

Bạch Lâm bất chợt nắm lấy tay tôi, nói rất kích động: “Tiểu Đồng, thầy này cười lên trông thật là……..” Nó chau mày lại, “Diễn tả thế nào nhỉ, là một câu thành ngữ bốn chữ, để nói đối phương rất đẹp, câu đó nói sao nhỉ?”

Tôi nghiến răng đáp: “Hại nước hại dân!”

Bạch Lâm: “……..”

(4)

Ngoại trừ tiếng Anh và tiếng Hán, rất nhiều ngôn ngữ đều có âm bật hơi. Bảng chữ cái tiếng Nga có chữ [р] chính là âm bật hơi. Khi một người không phát âm được chữ [p], thì nó sẽ biến thành [л]. Và [л] khi đọc ra thì sẽ giống âm lưỡi “L” trong phiên âm tiếng Hán. Lúc trước Trần Đình đã dạy qua rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn không biết, còn Bạch Lâm bọn họ dạy một cái là biết ngay. Thế là, [p] đã trở thành điểm yếu trong tiếng Nga của tôi, ai mà nhắc đến tôi sẽ liều mạng với người đó.

Tiết học hôm nay, tôi và Bạch Lâm đến trễ hai phút. Phòng học này chỉ có một cửa ra vào, mỗi lần ra vô đều chỉ có thể đi lép bên bục giảng, bước vào phòng học dưới ánh mắt của mọi người, do đó đến trễ là một việc vô cùng đau khổ.

Bạch Lâm ngượng ngùng hô lên: “Báo cáo!” làm ngắt ngang lời nói của Mộ Thừa Hòa. Mộ Thừa Hòa đưa mắt qua nhìn một cái, làm tôi rúc người ra phía sau Bạch Lâm. Đại khái là hắn không có chú ý đến tôi, chỉ gật đầu thân thiện và nói: “Hai trò à, thật ra đến trễ cũng không phải là việc xấu, chỉ là, tôi sợ hai em đến trễ sẽ không có chỗ ngồi.”

Tức thì, tôi và Bạch Lâm nhìn xuống phòng học, bên dưới đầy ấp đầu người. Căn phòng vốn có thể chứa hơn 80 người, đột nhiên đã không còn chỗ trống nữa. Chính ngay trong lúc tôi và Bạch Lâm tiến thoái lưỡng nan, một cánh tay cứu mạng đã ngoắc về phía chúng tôi.

“Tiểu Bạch, bên này còn chỗ trống nè!”

Bạch Lâm liền kéo tôi chạy nhanh về phía đó.

“Sao cậu lại qua bên khoa mình học?” Bạch Lâm hỏi. Người ngoắc tay ấy là bạn đồng hương của Bạch Lâm, học khoa toán.

Đồng hương Tiểu Bạch nói: “Mình cũng nằm trong số mộ danh mà đến.”

Tôi khó hiểu: “Mộ danh?”

Đồng hương Tiểu Bạch gật đầu, chỉ chỉ vào tốp nữ sinh đằng trước: “Bên này là khoa của mình, bên kia là khoa Trung.”

Bạch Lâm tức tối: “Khoa toán bên cậu đã nhiều con trai như vậy rồi, khoa ngoại ngữ tụi mình chỉ có nhiêu đây thôi à, vậy mà còn qua đây giành, có còn thiên lý không đây!”

Đồng hương Tiểu Bạch cười hehe: “Tiểu Bạch, đừng nhỏ mọn vậy mà. Tụi mình là san sẻ tài nguyên, san sẻ tài nguyên mà.”

San sẻ tài nguyên…….

Mộ Thừa Hòa đứng nói huyên thuyên ở phía trên: “Trước đây có người nói với tôi tiếng Nga khó dạy, vì học sinh không có hứng thú lắm. Bây giờ xem ra đúng là lo xa rồi. Quan hệ Trung Nga ngày một thân thiết, hiện giờ nước Nga đã trở thành nguồn năng lượng lớn nhất của Trung Quốc….”

Đồng hương của Tiểu Bạch chóng cằm lên bàn, dùng ánh mắt mơ màng để nhìn Mộ Thừa Hòa ung dung đĩnh đạc trên kia, “Ngay cả giọng nói cũng hay như vậy.”

Mộ Thừa Hòa mà biết nguyên nhân thật sự khiến cho tiếng Nga phục sinh là vì mình, hắn sẽ thế nào nhỉ.

“Thật là không có taste.” Bộ mặt thế này đem tặng tôi cũng không thèm. Tôi tiếp tục cúi đầu ghi chép.

“Tiếp theo đây chúng ta sẽ ôn lại từ ngữ của tiết học trước, tôi mời một bạn đứng lên đọc, có ai xung phong không?”

Lời của Mộ Thừa Hòa vừa dứt, toàn thể học sinh thoặt nhiên cúi gầm đầu xuống bàn, đặc biệt những người chui vào từ khoa khác, động tác nhanh chóng mà còn nhất quán. Mộ Thừa Hòa đi một vòng, không chọn được ai. Hắn cũng là người không bao giờ mang danh sách lớp, do đó: “Lúc trước khi thầy Trần đứng lớp, chúng ta có lớp trưởng môn không?”

“Có.” Có người đã lí nhí đáp lại.

“Vậy thì lớp trưởng đọc vậy.” Hắn nói.

Lời vừa dứt, mọi người thở phù nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu lên lại, ai ngắm thầy thì tiếp tục ngắm, ai chép bài thì tiếp tục chép. Còn Bạch Lâm thì tặng cho tôi một nét mặt phức tạp.

“Lớp trưởng, gọi cậu kìa.” Bạch Lâm thụng thụng tay tôi. Tôi chợt bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra, tôi chính là cái đứa lớp trưởng môn tiếng Nga xui xẻo đó…..

“Lớp trưởng?” Mộ Thừa Hòa lại gọi thêm một lần. Sau đó, những người quen biết cũng bắt đầu quay sang nhìn tôi, muốn giả vờ vắng mặt cũng không được rồi. Tôi ngượng ngạo đứng dậy. Mộ Thừa Hòa nhìn tôi, dường như không có biểu cảm gì lạ thường, chỉ gật đầu nói: “Đọc một lần từ vựng ở trang 34.” Đại khái là hắn đã quên rồi.

Những từ phía trước còn đỡ, đến từ Россия, tôi tự biết nhược điểm của mình nên định lướt nhanh qua, đầu lưỡi run một cái rồi cho qua. Nhưng ngờ đâu nó đã không thoát khỏi pháp nhĩ của Mộ Thừa Hòa.

Hắn nói: “Khoan đã, đọc lại chữ đó.”

Tôi chột dạ, đọc lại lần nữa.

Hắn phát hiện ra không đúng, liền chỉnh sữa: “Đọc theo tôi — Россия.”

Tôi lặp lại theo hắn một cách máy móc.

Hắn nhìn nhìn tôi, như đã nhận ra điều gì đó, “Trò lớp trưởng môn, không biết phát âm [p]?”

Tôi cắn môi, không trả lời.

Hắn nhìn những người khác rồi hỏi: “Lớp chúng ta còn ai không biết không?”

Mọi người không biết hắn định làm gì, nên không ai dám lên tiếng, lớp học chợt im phăng phắc.

“Không có?” Hắn hỏi, “Đều biết?”

Tiếp tục yên lặng.

“Sau giờ học lớp trưởng đến văn phòng của tôi, tôi dạy riêng cho em.”

Câu này vừa nói ra, tôi liền ngạc nhiên, và rồi tức giận. Trần Đình bảo tôi làm lớp trưởng là lỗi của tôi sao? Trời sinh tôi không biết phát âm bật hơi cũng là lỗi của tôi sao? Tên này nhục mạ tôi trong giờ học, sau giờ học còn muốn tra tấn tôi. Nghĩ đến đây, lòng hận thù với hắn càng tăng lên. Vậy mà khi ngồi xuống, tôi lại phát hiện ra nữ sinh trong lớp đều oán than tiếc nuối, ai ai cũng bưng vẻ mặt hối hận không kịp.

Đồng hương Tiểu Bạch nắm chặt tay tôi, yêu hận giao nhau mà nói: “Trò này, trò thật là hạnh phúc. Về đây nhớ kể tụi tôi nghe nha, xem mùi vị đó thế nào.” Cái cảm giác đó khiến tôi cảm thấy tôi không phải đi học thêm, mà là đi — hiến thân.

(5)

Mộ Thừa Hòa không có phòng làm việc trong khoa ngoại ngữ, do đó hắn chiếm dụng bàn của Trần Đình. Sau hai tiết học buổi tối thì đã là 9 giờ, vốn dĩ đã chẳng còn giáo viên nữa. Đợi khi tôi cố tình kì kèo thêm một lúc, khi đến tìm hắn thì đã là 9 giờ 10 hơn, văn phòng chỉ còn lại một mình Mộ Thừa Hòa, ngay cả hành lang cũng không có một bóng người.

Mộ Thừa Hòa ngồi trước bàn làm việc, đang xem danh sách, thấy tôi vào hắn ra hiệu bảo tôi kéo ghế đến ngồi xuống. Hắn đặt đồ vật trên tay xuống, hai tay đan vào nhau chóng cằm, nói như đang suy nghĩ: “Tôi chưa từng dạy học cho sinh viên hệ A, càng không có kinh nghiệm dạy ngoại ngữ. Tôi biết ngành tiếng Nga của trường chúng ta đều học trong phòng học nhỏ, một lớp cũng không quá 20 người, nhưng dạng ngoại ngữ hai thế này thì, khá khó. Nếu như cách dạy của tôi có vấn đề gì, em là lớp trưởng có thể cho tôi ý kiến.”

Hắn đột nhiên khiêm tốn như thế làm tôi cảm thấy không tự nhiên, “Không, không. Khá tốt.”

Im lặng một lúc, hắn đi vào vấn đề chính, hắn hỏi tôi: “Vậy tại sao lại không thể phát âm [p]?”

“Trời sinh thế, có gì lớn lao đâu, người ta Lênin cũng đâu có biết.” Tôi nhớ đến lời an ủi của Bạch Lâm, liền lấy ra nói.

“Em có thể so sánh với Lênin?”

“Không thể….”

“Thêm vào phía trước một âm răng [T] hoặc [д], thử lại xem sao.” Hắn nói.

Tôi vẫn cứ “Tờ rờ” nửa ngày trời, cũng không bật ra được.

Hắn đứng dậy, như không vui, ngoắc tay với tôi: “Qua đây.”

Tôi bồn chồn, không động đậy, tôi lại đã làm gì rồi?

Thấy tôi không dời bước, hắn đành vòng qua bàn đi tới trước mặt tôi, “Đừng tưởng là chuyện nhỏ, tự nhiên chữ [p] của người ta bị em nói thành [л], em không biết là nghe vào nó kỳ cục cỡ nào đâu. Nhìn miệng của tôi.” Hắn ra lệnh cho tôi ngước mặt lên, sau đó mở miệng, bảo tôi nhìn rõ vị trí đặt lưỡi.

“Lưỡi cong lên, chắn lên ngạc trên, sau đó thổi hơi ra ngoài.” Hắn vừa nói vừa bảo tôi quan sát cử động đầu lưỡi của hắn, nhẹ nhàng phát ra một âm bật hơi, xong, hắn hỏi: “Có cảm nghĩ gì?”

“Hải Ly tiên sinh.” Tôi không cần suy nghĩ, lập tức nói ra.

“Hở?”

“Quảng cáo Colgate.” Hải Ly tiên sinh, sao răng của ngài lại trắng đến thế.

“…….” Hắn nhìn tôi một cái, đôi mắt hơi dữ, “Trò, tôi nổi giận lên là rất khủng khiếp, đừng có chọc tôi.”

Xét trên thân phận của hai bên, thì tôi thuộc quần thế mềm yếu, hảo hán không để mình chịu thiệt, tôi đành cúi đầu xuống, làm ra vẻ biết lỗi. Hắn chợt híp mắt lại cười nói: “Bé ngoan, sợ rồi phải không. Thầy giáo Mộ đây rất khoan dung độ lượng, chưa từng nổi nóng với học sinh đấy.” Sau đó hai ngón tay hắn nâng cằm tôi lên, lại bắt tôi phải ngẩng đầu lên nhìn hắn. Rồi hắn lại diễn thêm 2, 3 lần, cuối cùng bảo tôi làm cho hắn xem.

“Đầu lưỡi, quan trọng là đầu lưỡi, đừng quá cứng, phải thả lỏng, sau đó nén hơi.” Hắn nói.

“Tiểu Đồng, xong chưa?” Chính ngay lúc này, Bạch Lâm đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng. Tình huống hiện giờ, tôi đang ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt Mộ Thừa Hòa. Còn Mộ Thừa Hòa thì đang dùng ngón tay của hắn nâng cằm tôi lên, dùng giọng nói mê hoặc lòng người nói với tôi: “Lưỡi thả lỏng, hãy làm nó mềm lại, rồi từ từ bật hơi ra.”

Bạch Lâm há hốc miệng đứng sững người bên ngoài, rồi lập tức hồi thần lại, phản ứng siêu nhanh: “Tiếp tục, thưa thầy, cứ tiếp tục. Em không nhìn thấy gì cả.” Tiếp đó liền chạy như bay ra ngoài.

“Sao rồi? Tiểu Bạch.” Tiếng của đồng hương Tiểu Bạch vọng lên ở đầu kia hành lang.

“Chẳng có gì, người ta thầy Mộ đang dạy Tiểu Đồng làm bài.”

Câu cuối cùng mà tôi nghe thấy là thế, sau đó thì hàng lang không còn tiếng người nữa.

“Lạ thật, sao nó lại chạy?” Tôi hồ nghi.

“Phải đó.” Mộ Thừa Hòa phụ họa theo, “Nào, chúng ta tiếp tục.”

Cuối cùng, tôi tổn hao hết toàn bộ sức lực trong người cũng chỉ có thể làm cho đầu lưỡi bật được hai ba lần.

“Ghi nhớ phương pháp, trở về cố gắng luyện tập, việc học là một thể một bước lên tiên.” Mộ Thừa Hòa nói.

“Ừm.” Tôi lau mồ hôi, cuối cùng hắn cũng chịu tha cho tôi rồi.

“Tuần sau, tôi vẫn sẽ chờ em ở đây.” Mộ Thừa Hòa bổ sung một cách rất tự nhiên. Rạch — dường như tôi đã nghe thấy âm thanh rạn nứt của tâm linh.

Hắn lại gọi tôi: “Trò à.”

“Dạ có.”

“Em tên?”

“Tiết Đồng.” Tôi nói.

“Tiết Đồng.” Hắn vừa đọc lại một lần trong miệng, vừa cầm danh sách lên tìm tên của tôi.

“Tiết của Tiết Bảo Sai, Đồng của cây ngô đồng.” Tôi giải thích.

“Ngô đồng?” Hình như hắn đã cười một cái, “Phụng hoàng chẳng đáp chân nơi khác ngoại trừ ngô đồng?”

“Không phải,” Cha mẹ của tôi mới không có văn hoa như thế, “Ba em họ Tiết, mẹ em họ Đồng, nên đã đặt tên em là Tiết Đồng. Sau này có người xem bát tự nói em ngũ hành khuyết mộc, nên ba đã đổi chữ ‘đồng’ trong tên của em thành chữ ‘đồng’ của cây ngô đồng.”

“Ngũ hành khuyết mộc ư?” Hắn nghe tôi nói thế thì cười he he, “Vậy thì tôi cảm thấy có một cái tên thích hợp với em hơn.”

“Là?” Tôi ngẩng đầu lên.

“A Đồng Mộc.” (chú thích: A Đồng Mộc là nhân vật cậu bé rô-bốt)

“%&*¥#……”

Vừa mới có chút xíu thiện cảm, lập tức lụi tàn.

***

Tôi trở về ký túc xá, vừa bước vào phòng thì Bạch Lâm đã nhảy từ trên ghế dậy, vồ tới ôm lấy tôi và hỏi: “Thế nào? Thế nào?”

“Còn dám hỏi, không chịu chờ mình mà chạy về trước.”

“Thì mình ngại mà.” Mặt của Bạch Lâm đỏ lên, cúi đầu xuống. Lát sau, nó lại tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”

Tôi nhớ lại nét mặt của Mộ Thừa Hòa khi đặt tên cho tôi, nướu răng khó chịu, bất giác nói: “Mộ Thừa Hòa, mình và hắn không đội trời chung!”

“Ta nói, Tiểu Đồng à, tuy có câu đánh là thương mắng là yêu, nhưng mà những chuyện thế này, vẫn nên giản dị thì hơn. Dù gì thì cũng là thầy trò với nhau…. cái đó đó mà.” Bạch Lâm ra vẻ thần bí mà đá chân mày với tôi.

“Cái đó nào?” Tôi chẳng hiểu.

“Hì! Thì tức là cái đó đó.” Bạch Lâm tự nhiên thẹn thùng vỗ tôi một cái.

(6)

“Rầm” một cái, người thứ hai phá cửa chạy vào là Triệu Hiểu Đường, bỏ đồ đạc xuống đất xong liền nói: “Mau mau mau, hội sinh viên đến tuần tra vi phạm nguồn điện kìa.” Tống Kỳ Kỳ đang ngồi luyện nghe chợt “vút” một cái đứng lên, vội vàng giật giắc cắm nồi cơm điện ra, đổ hết nước xuống bồn rửa tay.

“Để trong toilet, để trong toilet.” Tôi kêu lên.

“Không được! Lần trước họ soát cả toilet luôn đó.” Triệu Hiểu Đường nói.

“Tới rồi, mình nghe thấy tiếng chìa khóa rồi, nhanh lên!” Bạch Lâm đi thám thính tình hình địch chạy về nói.

“Vậy mình vô đó luôn.” Nói xong, Tống Kỳ Kỳ ôm nồi cơm điện chạy vào phòng vệ sinh.

Trường quy định, không được sử dụng các thiết bị điện nấu nướng có công suất cao, hội sinh viên rất thích làm những cuộc tập kích đột xuất như thế. Một khi phát hiện ra, không chỉ sẽ bị tịch thu, mà còn bị thông báo lên khoa, đến lúc truy cứu phạt tội, cả phòng đều sẽ gặp rắc rối. Nhưng, cùng với thời tiết ngày càng chuyển lạnh, mọi người trong ký túc xá đều không muốn xuống phòng nước để lấy nước nữa, một là vì lười, hai là vì không đủ dùng. Thêm vào chúng tôi đã lăn lộn đến năm 3 rồi, đã thuộc cấp bậc cao nhất ở trụ sở khu Tây này rồi, khó khăn lắm con dâu mới được thành mẹ chồng, thành dầu chao quẩy, không còn nhút nhát sợ sệt như hồi năm 1, năm 2, do đó, cũng đã hoàn toàn chẳng xem quy tắc ra gì.

Đội kiểm tra kỷ luật đeo cờ đỏ trên tay áo, cầm theo xâu chìa khóa đẩy cửa đi vào, giọng nói lạnh băng: “Chúng tôi đến kiểm tra vi phạm điện khí.” Nhóm mấy người họ nhìn đây nhìn đó, không tra ra được gì. Một nữ sinh trong nhóm tuần tra đi ra lang cang định mở cửa phòng vệ sinh.

“Có người!” Tống Kỳ Kỳ ở bên trong la lên.

Cung tiễn đội sao đỏ ra khỏi phòng đi lên lầu, chúng tôi mới thở phù nhẹ nhõm, xem như đã thoát.

“Lần sau phải cẩn thận hơn rồi.” Tống Kỳ Kỳ đi ra phòng vệ sinh.

“Có cách gì chứ,” Bạch Lâm le lưỡi, “Họ chỉ cần đến phòng quản lý ký túc xá lấy chìa khóa, thì mình có khóa cửa cũng chẳng ích gì.”

Tôi nhìn chăm chăm vào cửa phòng.

“Nhìn gì vậy?” Tống Kỳ Kỳ thụng vào người tôi.

“Tụi mình gắn thêm một cái chốt cửa là được chứ đâu.” Tôi nói

“Phải ha!” Tống Kỳ Kỳ nói.

“Nhưng tìm ai gắn đây?” Bạch Lâm hỏi.

Tôi cắn một miếng táo, nhìn tiểu thư Bạch Lâm vừa mới đặt ra câu hỏi. Triệu Hiểu Đường và Tống Kỳ Kỳ cũng đồng loạt nhìn cô.

“Mấy cậu nhìn mình làm gì chứ?” Bạch Lâm vén tóc rũ trên trán vào mang tai.

“Cậu nói xem?” Tống Kỳ Kỳ cười.

“Cuối tuần khi sư huynh của cậu đến thăm, bảo anh ấy mang theo đinh và chốt.” Tôi nói

Bốn người chúng tôi đều chưa có bạn trai, không phải vì tỏ vẻ thanh cao, mà vì người có thể tìm được trong ngành ngoại ngữ thật sự không nhiều, nam sinh trong khoa khác thì cơ hội lại quá nhỏ. Chỉ có Bạch Lâm là có một sư huynh khá thân. Thật ra, nếu phải nói khá thân, thì chi bằng nói sư huynh ấy có ý với Bạch Lâm. Vị sư huynh này họ Lý, Bạch Lâm quen biết khi tham gia vào hội ghita, sư huynh học khoa Vật Lý. Lý sư huynh là sinh viên năm 4, đã về trụ sở chính, nhưng anh theo đuổi Bạch Lâm thì vẫn siêng năng như ngày nào, cứ đến cuối tuần là lại xách theo trái cây đến báo cáo ở trước lầu ký túc xá nữ sinh. Và vì thế nhiệm vụ này đành giao cho Bạch Lâm thôi.

Trong điện thoại, Lý sư huynh hỏi: “Tụi em muốn gắn chốt để làm gì?”

“Kệ tui.” Bạch Lâm nóng.

Triệu Hiểu Đường đứng nghe lén ở bên cạnh ho khèm, “Tiểu Bạch, chú ý thái độ của cậu.”

Bạch Lâm nuốt lửa trở vô, thay đổi ngữ khí, trở nên nũng nịu: “Tụi em cứ có cảm giác ổ khóa trong phòng không an toàn, buổi tối không thể ngủ yên giấc, ghê lắm, nên nghĩ gắn thêm một cái chốt sẽ tốt hơn.” Tôi giơ ngón cái lên chìa tới trước mặt Bạch Lâm. Con nhỏ này, có tiền đồ.

“Được, không thành vấn đề, giao cho anh.” Lý sư huynh lập tức nhận lời.

Sáng ngày thứ bảy, Lý sư huynh quả nhiên có mặt đúng giờ trước lầu ký túc xá nữ sinh, nhưng bà thím canh cửa sống chết cũng không cho anh vào. Dùng quan điểm của tôi để khái quát thì chính là: cho dù có một con ruồi muốn bay vào viện nữ sinh, thì nó cũng nhất thiết phải là con ruồi cái.

Bạch Lâm kéo Lý sư huynh tới trước mặt bà thím, nói rất thành khẩn: “Dì à, đây là anh của cháu, đến để giúp cháu mang đồ về nhà ấy.”

“Người xách hành lý lần trước đã là anh hai rồi, lần này lại là anh?” Chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, vậy mà thím còn nhớ sao.

Tôi giành nói: “Đây là anh họ, lần trước là anh ruột, anh ruột.”

Người quản lý bán tin bán nghi, bà nhìn nhìn Bạch Lâm, rồi lại nhìn nhìn Lý sư huynh ốm như cây tre, “Dáng vóc khá giống đó, nhưng mặt không giống.”

Bạch Lâm nhón chân lên, cố gắng để mặt của mình và mặt của Lý sư huynh gần nhau, “Chỗ nào không giống đâu ạ, dì xem đi thật sự là rất giống!”

Tôi gật đầu phụ họa theo: “Phải đó, dì ơi, dì xem nè giống lắm chứ, hai anh em đều có một cái mũi hai con mắt.”

Bạch Lâm: “…….”

Cuối cùng rồi Lý sư huynh cũng không thể trà trộn vào, thất bại trở về.

Khu nữ sinh và khu tân sinh ở bên kia hồ không giống nhau, bên này chưa từng thay đổi đường dây điện, lại không có gắn đồng hồ điện trong từng phòng, do đó cứ đến 11 giờ mỗi ngày, sáu tầng lầu trong ký túc xá sẽ ngắt điện, tắt đèn. Nhưng, ngày cuối tuần, thì 10 giờ rưỡi cũng có nghĩa là sinh hoạt đêm chỉ mới bắt đầu. Triệu Hiểu Đường ngồi ngoài lang cang giặt quần áo trong hoàn cảnh tối thui, tôi và Bạch Lâm nghe FM, Tống Kỳ Kỳ bật đèn pin viết nhật ký. Và nữ sinh ở lầu đối diện, hình như đang thắp đèn cầy ngồi đánh bài.

Đột nhiên một ánh đèn từ bên ngoài rọi vào, bên dưới có tiếng nam sinh vọng lên: “Bạn này, mau tắt đèn, chúng tôi trừ điểm đấy.” Những tên đeo vải đỏ trên tay áo đi tuần tra vào buổi tối có thể nói là những động vật giống đực duy nhất có thể vào viện nữ sinh rồi. Nhớ lại Lý sư huynh bị ngăn cản sáng nay, bốn chúng tôi bất giác tức tối.

“Thật là muốn đổ nước xuống dưới.” Tôi nói.

“Còn phải là nước rửa chân.” Bạch Lâm bổ sung.

“Phòng số 2 lầu 4, mau thổi tắt đèn cầy, nếu không ngày mai sẽ báo lên khoa.” Đèn pin của đội kiểm tra kỷ luật lại rọi lên căn phòng đang đánh bài. Ngờ đâu đối phương không những không tắt đèn, trái lại còn ló đầu ra, mắng nhiếc dữ dằn: “Tối khuya kiểu này cầm đèn pin rọi rọi gì chứ!”

“Bảo mấy người tắt đèn!” Nam sinh nói.

“Tao có tắt đèn hay không có cần mày lo sao? Chỗ này là viện nữ sinh, vậy mà mấy tên đàn ông tụi bây cũng dám vác mặt vào!”

Rất nhiều người đã nghe thấy động tĩnh, đồng loạt ló đầu ra xem kịch như bốn chúng tôi.

“Chúng tôi là đội kiểm tra kỷ luật.” Nam sinh bắt đầu yếu thế hơn.

“Kiểm tra giống gì, đêm khuya thế này cầm đèn pin rọi vào phòng con gái người ta, kiểm gì mà kiểm! Nếu còn nói nữa, tụi này cùng kêu vô lễ!”

Mọi người phá lên cười, nói sao cũng gọi là xả được một hơi rồi.

Tôi lau lau nước mắt, dùng thái độ nghiêm túc để tổng kết: “Quả nhiên, thế giới này không có hung hãn nhất, chỉ có càng hung hãn.”

Bạch Lâm ôm bụng cười nói: “Đúng đúng đúng!”

Tống Kỳ Kỳ hỏi: “Bên kia là khoa nào vậy?”

“Khoa Trung thì phải.”

“Nữ sinh khoa tiếng Trung, quả nhiên không nên đụng.”

(7)

Sự xuất hiện đột ngột của Mộ Thừa Hòa, làm cho số lượng đến dự lớp tiếng Nga đang ngày càng tiêu điều bất chợt cao lên lại, thậm chí có thể nói là tăng vọt liên tục. Lần này đợi đến khi hắn yêu cầu đọc từ vựng, qua la la biết bao cánh tay trắng nõn giơ lên chỉ để xin được trả lời.

Hắn cười điềm đạm: “Lần trước trò lớp trưởng môn không biết đọc, tôi xem như là vi phạm lần đầu nên đã tha cho. Lần này nếu như ai còn không biết đọc, tuyệt đối không tha, một chữ chép phạt 20 lần.” Lời vừa dứt, rừng tay lại lập tức biến mất.

“Hết rồi?” Mộ Thừa Hòa đảo mắt nhìn hết lớp, bờ môi mỏng khẽ mở, nói với giọng hơi tiếc: “Vậy thì… vẫn là mời trò lớp trưởng môn vậy.”

Tôi hừng hực đứng lên, phẫn nộ vô cùng, hai tay nắm thành quyền. Bạch Lâm vội vàng kéo tôi lại, “Tiểu Đồng, đang trong giờ học đó. Đừng nóng nảy.”

Tôi nén cái dục vọng muốn vồ tới bóp cổ hắn trở lại, hít sâu một hơi, đáp: “Em chủ động xin chép phạt 20 lần, tuần sau em sẽ nộp cho thầy.” Tôi nhịn!

Hắn nhướn mày lên, “Vẫn chưa biết bật?”

“Không biết.” Tôi trả lời cứng đơ.

“Thế đành làm vậy thôi,” Hắn thở dài, “Vốn dĩ tôi không thích người Trung Quốc đặt tên nước ngoài, nhưng nhiều lúc nó cũng có ích lắm, tôi đặt cho em một cái tên tiếng Nga mang âm bật hơi, sau này gặp ai thì em cứ đọc một lần.”

Tôi khinh khỉnh, không trả lời.

Mộ Thừa Hòa suy nghĩ một lúc, “Tuy tướng mạo của trò Tiết Đồng không nổi bật trong khoa ngoại ngữ, nhưng nếu mang đi so với khoa Vật Lý thì cũng có thể xem là một đóa hoa, vậy thì tên Роза vậy.”

Hắn cười nhẹ bổ sung thêm: “Nhưng em phải năng tập âm bật hơi đấy, nếu không thì hoa hồng sẽ biến thành cành liễu.”

[Tips tiếng Nga của Mộc Đầu: Роза có nghĩa là bông hồng, trong đó có âm bật hơi [p], Mộ Thừa Hòa đặt cho Tiết Đồng cái tên này là để cô phải đối mặt với vấn đề nan giải mỗi ngày, nếu như cô không bật âm ra được, thì chữ Роза sẽ biến thành лоза, và лоза thì có nghĩa là cành liễu mảnh.]

Đồng hương Tiểu Bạch đang ngồi ở bàn sau lại kéo tay tôi lần nữa, nói như là muốn khóc vậy: “Bạn à, số bạn tốt thật. Lần trước Thừa Hòa đã phụ đạo riêng cho bạn rồi, lần này còn đích thân ban tên, sớm biết như thế thì có phạt tôi chép 200 lần tôi cũng giơ tay.” Nữ sinh ngồi bên cạnh cũng lũ lượt tự ra quyết tâm, lần sau cho dù có lên núi đao xuống chảo dầu cũng tuyệt đối không rút lui.

Bắt đầu từ đó, khoa ngoại ngữ lưu truyền một câu danh ngôn đại học A, chỉ cần muốn hình dung một người hơi thiếu xinh đẹp, ta có thể nói: Người này trông như hoa hồng vậy.

Thế là cuộc sống đại học thư thái của tôi bắt đầu trở nên bi kịch, và điểm mốc chính là Mộ Thừa Hòa.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện