Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu Chương 33: Không Có Kỹ Thuật Nằm Vùng Nhất

Editor: Luna Huang

“Sát, sát nhân?” Ngưng nhi lộp bộp tái diễn, tựa hồ là bị một câu bất thình lình làm sợ choáng váng.

“Đúng ~ sát nhân ~” Vu Xá Nguyệt dùng ngón tay cuốn tóc trước ngực, kiên nhẫn chờ trả lời của nàng.

Vu Xá Nguyệt hỏi như vậy, là bởi vì sau khi tỉnh lại đến bây giờ phát sinh tất cả đã để cho nàng xác định, cuộc sống mới của nàng là trong hoàn cảnh nguy hiểm. Hơn nữa Vu Xá Nguyệt nhiều năm kiếp sống sát thủ để cho nàng vẫn có một ý tưởng, vẫn nhớ. Đó chính là: Tất cả mâu thuẫn đều có thể dùng giết đối phương để giải quyết.

Mặc dù không phải sát thủ hợp cách, dù sao vẫn là sát thủ. Ẩn núp giết, nàng làm hết sức vì cuộc sống.

Nàng nhìn ra được Ngưng nhi hài tử này đại đại liệt liệt, có đôi khi còn nhất kinh nhất sạ. Hài tử đơn thuần như vậy trong tướng phủ có ít, tối thiểu nàng theo tiểu thư sự ngu dại khổ nhiều năm như vậy, chuyện này hãy để cho nàng biết, tự lựa chọn.

Ngưng nhi kinh ngạc một lát mới mở miệng “Doãn di nương… Nàng chính là bị bát hoàng tử sát hại a. Vì sao chúng ta giữ khuôn phép sống ở chỗ này, vẫn là tránh không khỏi bị hại.”

“Nên ——”

Ngưng nhi nhanh chóng nói tiếp “Nếu như không phải là di nương che chở, chúng ta cũng đã mất sớm a! Cho dù là tiểu thư quên mất nhiều như vậy, thế nhưng căm hận vẫn là không có quên! Cho nên muốn giết bọn họ!”

Vu Xá Nguyệt nhìn Ngưng nhi không nói gì, Ngưng nhi cho là nàng tuy rằng quên mất chuyện quá khứ, nhưng là bởi vì những chuyện kia sinh ra căm hận lại đầu óc thanh tỉnh đầu óc thanh tỉnh. Nàng không có biện pháp giải thích.

Ngưng nhi kiên định nói rằng “Vô luận tiểu thư muốn làm cái gì, Ngưng nhi đều tuyệt đối sẽ không phản bội tiểu thư!”

Vu Xá Nguyệt gật đầu, đáng tiếc tam tiểu thư kia không có cơ hội hảo hảo đối đãi Ngưng nhi, vậy hãy để cho bản thân thay đi. Nàng cười cười với Ngưng nhi “Tốt lắm, chúng ta đây nghĩ biện pháp hảo hảo sống sót đi.”

Trong lòng Ngưng nhi kinh hoảng thở bình thường lại, Vu Xá Nguyệt luôn luôn có thể để cho nàng cảm giác được ấm áp. Cũng đúng, các nàng kém cõi nhất cũng sẽ không so với trước đây càng thêm gian nan.

Vu Xá Nguyệt bảo chứng nói với Ngưng nhi “Sau này ta sẽ không giả ngây giả dại, cũng sẽ không nén giận. Tin tưởng ta, thời gian đầu óc ta không tốt bọn họ làm cái gì thì xem như thôi. Hôm nay đầu óc tốt ta tốt, ai cũng đừng nghĩ cưỡi ở trên đầu ta. Đã từng chúng ta ăn nói khép nép, sau này tuyệt đối sẽ không!”

“Ân ân!” Ngưng nhi kích động gật đầu, sau đó lại truy vấn “Vậy… Tiểu thư người ngoại trừ mấy vị di nương tiểu thư kia ngoài ý muốn, còn phải cùng lão gia phu nhân đối nghịch a?”

“Nhiều nhất phải không ngoài sáng đối nghịch ~” Mắt Vu Xá Nguyệt vòng vo chuyển “Đúng rồi, ngày hôm nay quản gia kia, nhân phẩm thế nào a.” Nếu Ngưng nhi đứng đội, nàng kia không dối gạt Ngưng nhi nhiều như vậy.

Ngưng nhi suy nghĩ một chút “Cũng chưa tiếp xúc qua,… Bất quá nghe tỷ muội khác nới, hắn tốt vô cùng. Hơn nữa làm việc đặc biệt quy củ, hình như là cho tới bây giờ không phát sinh qua lỗi.”

Không phát sinh lỗi? Lợi hại như vậy a, Vu Xá Nguyệt cười hỏi “Ngươi cảm thấy hắn và Bạch Liên so với ai khác tương đối khôn khéo?”

“Bạch Liên…đây còn phải so sao. Ta nghe kỹ một ít sai vặt nói Bạch Liên thiện lương, đơn thuần, nhu nhu nhược nhược dễ nhìn. Nhưng Ngưng nhi cùng mấy tỷ muội khác đã cảm thấy Bạch Liên làm bộ.”

Một Bạch Liên Hoa không còn dùng đượcm lập tức có xuất hiện một lão du điều. Đại trạch của tướng phủ này chính là nhân vật thực sự là đa dạng hay thay đổi không tái diễn a ~ hơn nữa lão quản gia này xem ra quản không ít chuyện, sau này tuyệt đối dùng được.

“Sau này ngày của chúng ta sẽ không tịch mịch.”

——

Đầu hạ ban ngày hơi dài, sau buổi cơm tối sắc trời vẫn là hết sức minh lãng, thế nhưng trong phòng của Khương Tình Tuyết hắc ám không ánh sáng.

Khương Tình Tuyết trầm mặt, cau mày nhìn Bạch Liên trước mắt.

“Ngươi ngày này đã tra được gì, nàng đến cùng có vấn đề gì?”

Bạch Liên ủy khuất nói “Người chân trước mới vừa đi, nàng bật người làm khó ta, gọi đi làm việc bẩn, lau sàn nhà linh đường, còn ——”

“Nói điểm chính.” Khương Tình Tuyết có chút không nhịn được, lại vẫn cùng nàng trang đáng thương, nha đầu này thật là không có đầu óc.

“Vâng, nô tỳ cảm thấy tam tiểu thư nàng là cố ý chỉnh ta, nàng muốn hạ ta một hạ mã uy! Một người đầu óc vừa tốt sử người, tại sao có thể làm như vậy? Phu nhân, nàng nhất định là có âm mưu a!”

Khương Tình Tuyết không nói gì, mà là bắt đầu cẩn thận suy tính.

Qua hồi lâu, Bạch Liên cẩn thận hỏi “Phu nhân? Nô tỳ kế tiếp nên làm như thế nào? Thỉnh người chỉ điểm nô tỳ một chút.”

“Ngươi xác định? Vu Xá Nguyệt là có âm mưu? Mà không phải là không cố ý?”

“Ta…” Bạch Liên do dự, nàng là nhận thức tam tiểu thư trước kia, để cho nàng hiện tại giảo định kết luận, nàng đúng là khó mà nói. Hơn nữa làm sai, phu nhân nhất định là phạt chết nàng.

Khương Tình Tuyết cúi đầu nhấp một ngụm trà không nhìn Bạch Liên nữa “Điều tra thêm vài ngày, bất kể là là lạ ở chỗ nào, đều qua đây nói cho ta biết.”

“Nô tỳ hiểu.” Bạch Liên có chút trù xúc “Thế nhưng tam tiểu thư tựa hồ là đề phòng ta a…”

“Là nàng đề phòng ngươi, hay là ngươi cảm giác nàng đề phòng ngươi? Đề phòng ngươi còn ngươi qua đây mật báo? Hay là nói… Nàng tự tin như vậy, xác định ngươi cái gì đều không tra được?” Khương Tình Tuyết xuy cười một tiếng “Trở lại nói cho nàng biết, phủ y khai thuốc bổ, sau này ngươi mỗi ngày đều đến chỗ ta lấy. Cũng tiết kiệm hôm nay có lý do, ngày mai không cần mượn cớ.”

“Vâng.” Bạch Liên vội vã đáp ứng “Nô tỳ nhất định mau chóng thử tham.”

Đợi Bạch Liên vội vã ly khai, Khương Tình Tuyết một mình ngồi ở ghế trên, tự mình động thủ rót chén trà, thản nhiên uống. Ánh mắt nàng sâu thẳm nhìn không khí trước mắt, trong lòng cũng không thể kiên định.

Nàng biết lão phu nhân nói đúng, nhưng dù sao cũng là nữ nhi Doãn Thu Minh, có kỳ hoặc, nàng phải cẩn thận đối đãi. Chỉ cần Vu Xá Nguyệt không có tâm tư khác, để lại nàng sau này sống yên ổn. Nếu là có người sai sử nàng, hoặc là chính nàng muốn chết… Lão thái bà kia cũng đừng nghĩ nhúng tay!

Bạch Liên bưng thuốc bổ trở về tây viện, vừa vào cửa đã nhìn thấy Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi đang nói chuyện, hai người cười cười nói nói.

Nàng đem thuốc bổ đặt ở bàn cung kính nói “Tiểu thư, đây là thuốc bổ phủ y khai, người nhân lúc còn nóng uống đi. Phu nhân nói ngày mai đã sớm gọi người tới thu thập viện tử, tiểu thư người ngày mai ra ngoài đi bộ một chút, buổi tối trở về ở. Nếu là một ngày thu thập không xong, có thể đi đến chỗ phu nhân ở tạm.”

Chén thuốc đen như mực, ngửi liền biết đắng. Ngưng nhi lấy tay che, đây… Đây là nhịn một chén hoàng liên?

“Được, ta đã biết.” Vu Xá Nguyệt mặt không đổi sắc một ngúm uống cạn chén dược kia “Được, ngày mai đến chỗ tổ mẫu ngây ngô một ngày.”

Bạch Liên mục trừng khẩu ngốc, quả thực không thể tin được. Thuốc kia mãnh liêu mười phần a, nàng dọc theo con đường đi hai tay bịt chặt mũi, đều hận không thể không thở dốc.

Vu Xá Nguyệt miết nàng một mắt “Còn có việc?”

“Không, không… Nô tỳ lui ra ngay.” Bạch Liên thu chén nhanh đi ra ngoài.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện