Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu Chương 29: Di Vật Rất Nhiều

Editor: Luna Huang

Lúc này Vu Xá Nguyệt đã cảm thấy Ngưng nhi có thể so với ‘Bản thân’ lúc trước không thông minh bao nhiêu a ~ vì vậy chê cười nàng nói “Ngưng nhi, Bạch Liên đến là muốn hạ bệ ngươi.”

Ngưng nhi cúi đầu “Ngưng nhi biết, phu nhân nói là…”

“Ngươi đã nói, trước đây chúng ta sống không tốt, nàng cho tới bây giờ đều không để ý tới chúng ta, vậy như thế nào còn nhớ rõ ngươi là một nhị đẳng nha hoàn. Bên cạnh ta chỉ một mình ngươi, thật muốn có một thiếp thân bồi, cũng có thể là ngươi.”

“Ta…” Ngưng nhi ngẩng đầu nhìn Vu Xá Nguyệt, nàng suy nghĩ một chút, đại phu nhân qua đây tựa hồ quả thật có là lạ ở chỗ nào, nhưng nàng còn nói không nên lời “Ngưng nhi đầu óc đần, dĩ nhiên chưa phát giác ra được. Thế nhưng, vì sao đại phu nhân phải đề phòng chúng ta a?”

Trong lòng Ngưng nhi có chút nóng nảy, nàng còn tưởng rằng tiểu thư sau này có thể sống tốt hơn, cũng các tiểu thư khác một dạng sẽ không bị khi dễ nữa. Tại sao có thể như vậy…

“Ngươi nha…” Vu Xá Nguyệt thở dài “Đều đã khổ đã nhiều năm như vậy, không phải là nên ôm hoài nghi mỗi người trong đại viện này sao. Thật không biết ngươi là thiện lương hay sỏa. Tuy rằng ta cũng không biết nhiều sự tình lắm, thế nhưng tốt xấu còn nhìn ra được ai muốn đối xử không tốt với mình.”

Ngưng nhi xoắn khăn lau trong tay, ánh mắt thập phần kiên định nói “Sau này Ngưng nhi sẽ đem đầu óc thông minh một chút! Tiểu thư ngươi yên tâm đi.”

Vu Xá Nguyệt an ủi nàng “Không cần miễn cưỡng, từ từ sẽ đến.” Nàng suy nghĩ một chút, để sát vào bên tai Ngưng nhi nói nhỏ “Ngươi một hồi nhìn Bạch Liên, cứ như vậy nói với nàng…”

“Ân, ân!” Ngưng nhi một bên nghe một bên liên tục gật đầu, mặc dù chuyện tiểu thư nói trước giờ nàng chưa bao giờ làm. Nhưng là nghĩ, tình cảnh hôm nay của tiểu thư cũng chưa toàn bộ tốt, còn cần trợ giúp nàng a, liền thập phần nghiêm túc bảo chứng “Ngưng nhi đã biết, nhất định sẽ làm tốt!’

Ngưng nhi đi rồi, Vu Xá Nguyệt nhìn cửa một chút, lại ở trước cửa nhặt một cục đá trở về. Nàng lấy tay điêm lượng hai cái, nhắm vào phòng lương ném. Bao lam sắc mang theo bụi rớt xuống.

Vu Xá Nguyệt tiếp được, vì tránh né bụi, còn còn nghiêng đầu sang chỗ khác. Bao bố kia so với nàng phỏng chừng nặng rất nhiều, nàng thiếu chút nữa ném bao bố xuống đất.

Nếu là chỉ có Ngưng nhi ở bên cạnh, nàng coi như là muốn lấy bao bố cũng sẽ không đề phòng như thế, nhưng bây giờ là có Bạch Liên a, không cho Ngưng nhi nhìn chằm chằm nàng, nàng lo lắng.

Vu Xá Nguyệt mở bao ra đại khái nhìn một chút, bên trong có một bình cao giống nhau, dùng nắp đậy lại, không biết là vật gì, xem ra chính là đồ chơi này trọng lượng quá lớn a. Mặt khác giống nhau là một hộp trang sức nhan sắc u ám, mở vừa nhìn, vải nhung hôi sắc có một chiếc vòng tay.

Vòng tay kia màu trắng trong suốt trong sáng, Vu Xá Nguyệt sửng sốt, qua tay vô số tài liệu nàng dĩ nhiên nhìn không ra đây là cái gì chất liệu gì. Nàng để sát vào nhìn một lát, chỉ nhìn trong vòng tay có vân văn lộ, tựa hồ theo tia sáng đang chậm rãi lưu động.

Đây là ngọc? Phỉ thúy? Không giống a… Thế nhưng Vu Xá Nguyệt cũng không có quá mức quấn quýt, chất liệu cổ đại có chút không xuất bản nữa nàng chưa thấy qua, vậy cũng bình thường. Bất quá Doãn Thu Minh nghèo đến chết cũng không mang đi đổi bạc, chắc là đồ cùng loại bảo bối tổ truyền.

Trong cái bọc không có thứ khác, Vu Xá Nguyệt tạm thời dời bình vào trong tủ treo quần áo, sau đó trong hộp dịch dung của Doãn Thu Minh tìm một công cụ, đi tới cửa bắt đầu gõ cục gạch…

Tìm tùy tiện một chỗ, phổ thông cũng sẽ không có người hoài nghi ở đây có vấn đề —— chỉ cần thủ nghệ của nàng đủ tốt.

Hơn nữa để ở chỗ này cũng chỉ là tạm thời, lão thái thái rất nhanh sẽ phái người qua đây sửa chữa phòng ốc, thứ tốt trong phòng này nàng cũng phải nhanh ôm về.

Bên kia, Bạch Liên trong linh đường ma thặng nửa ngày, miễn cưỡng lau lau bàn cùng linh bài. Trong linh đường này ngoại trừ quan tài cũng chỉ có mấy thứ đồ, nàng lau xong ngắm nhìn bốn phía, bỗng nhiên nhìn một mảnh kia dấu màu vàng dưới cây cột, trong lòng Bạch Liên có chút do dự, nơi này là có vật gì vậy?

Nàng đi tới, một mùi thối chua xông tới mặt, trời ạ! Sẽ không phải là ai tiểu ở chỗ này chứ? Bạch Liên bị ý nghĩ của chính mình làm cho một trận cuồn cuộn trong dạ dày, ác tâm một chút. Nàng đúng là điên rồi, vừa rồi còn muốn lau chỗ này!

“Tiểu thư bảo ta xem người làm gì một chút.” Ngưng nhi vừa nói chuyện, bưng chậu nước đi vào linh đường.

Bạch Liên quay đầu lại, không vui bĩu môi với nàng “Ai! Ngươi không phải là nhất đẳng nha hoàn sao, ngươi còn làm loại này?”

Ngưng nhi nói như chuyện đương nhiên “Ở đây không ai làm không biết sao? Tiểu thư cũng tự mình động thủ, ngươi làm nô tài còn muốn nghỉ ngơi?”

Bạch Liên liếc mắt, tiểu thư làm sao vậy, coi như là tiểu thư trước cùng nàng không kém bao nhiêu a, bất quá là Vu Xá Nguyệt hôm nay ngồi dậy một chút. Bạch Liên chỉ vào mảnh đất mới vừa rồi kia hỏi “Đây là vật gì!”

Ngưng nhi cười cười “Nga, đó là nhị tiểu thư nôn lần trước, cây lau nhà lau không sạch.”

“A ——” Bạch Liên vừa nghe thất thanh thét chói tai, nhảy lên càng xa một chút. Nàng, nàng dĩ nhiên xề gần địa phương bẩn vậy!

“Tiểu thư nói, nhị tiểu thư nôn đầy đất, sợ ngươi không muốn lau, để ta qua đây nhắc nhở ngươi một chút. Ngươi xem, ta đều giúp ngươi mang nước đến rồi.” Ngưng nhi cũng không thèm để ý đi tới, đem chậu nước đặt ở hai bên trái phải ấn ký hoàng sắc.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện