Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa? Chương 52: Chúng ta lại thay đổi

Trần Tư Tầm ở lại trường đại học hai tuần, mỗi buổi tối tám giờ đều đến giảng đường diễn giảng, bởi vậy, những học sinh trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ chen lấn ngoài cửa kiếm chỗ ngồi, hiện tại, giảng đường ngày thường trống trải, bây giờ lại trở nên chật kín, tìm được một chỗ để ngồi đúng là ngàn vàng khó cầu.

Đương nhiên, đa số nữ sinh đến chỉ để tìm kiếm bóng dáng của Trần Tư Tầm.

Đa số là khái niệm như thế nào? 0,8 đến 90 sao? Nghe nói, ngày đầu tiên Trần Tư Tầm đến đây, liền vinh danh đứng đầu bảng xếp hạng của những soái ca đẹp trai nhất trường, tuy anh không phải là sinh viên.

Nghe nói, mỗi ngày đều có vài nữ sinh đến gặp Trần Tư Tầm để ôm ấp một cuộc hẹn hò, tuy nhiên, mỗi lần bọn họ đều là không bệnh mà mất.

Nghe nói, có người đã từng điên cuồng hỏi thăm Trần Tư Tầm rốt cuộc đã có bạn gái hay chưa, mà bạn gái của anh rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngay cả trong trường đều đã xuất hiện giải thưởng “Truy tìm bạn gái thần bí” rồi.

Nghe nói, tỷ lệ những cuộc chia tay ở trong trường đại học càng ngày càng tăng vọt rồi.

Được rồi, những điều này cũng chỉ là nghe nói mà thôi.

Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là Lâm Nhất Nhiên đang vô cùng buồn bực, cực kỳ buồn bực, rất rất buồn bực.

Kỳ thực, bạn trai của mình được hoan nghênh như vậy là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo, nhưng cô không thể chịu nổi anh được hoan nghênh nhiều như vậy. Lâm Nhất Nhiên nhìn một đám nữ sinh như lang như hổ, bực bội đến ngứa ngáy cả răng.

Lúc trước ở trường trung học trong thành phố A, Trần Tư Tầm cũng rất được hoan nghênh, nhưng cũng không giống với tình trạng như bậy giờ!!!

Trưa nay lúc đang ăn cơm, Trần Tư Tầm nhìn bộ dạng buồn bực chán nản của Lâm Nhất Nhiên, cười nói: “Nếu không anh đưa cho em một thanh đao, em cứ như vậy chém lên mặt anh vài đường cho hả giận nhé?”

“Được!” Lâm Nhất Nhiên sảng khoái gật đầu, “Cầm đến đây!”

Trần Tư Tầm nhìn vẻ mặt cô như vậy, thật sự là cảm thấy dở khóc dở cười.

Lâm Nhất Nhiên trừng mắt nhìn anh, dùng sức đâm đâm chén cơm.

Trần Tư Tầm thở dài, xoa xoa đầu cô, “Là do em không muốn để cho người khác biết mà.” Đã lâu không gặp nhau, muốn ăn chung một bữa cơm mà cũng phải chọn một nơi khác trong thành phố B.

“Đúng vậy, em không muốn!” Lâm Nhất Nhiên khều khều chiếc đũa trong tay, hờn dỗi nghiêng đầu sang chỗ khác, “Bây giờ các cô ấy cũng không tin anh là bạn trai của em, nếu nói ra thì không biết sau lưng em bọn họ sẽ nói những gì nữa.”

Trên thế giới này vẫn luôn có một số người, thứ mình muốn mà không chiếm được thì cũng sẽ không để cho người khác có được. Hơn nữa, khi cái “người khác” này lại là mình, một người bạn cùng phòng đã lâu ngày, sự cân bằng trong lòng họ sẽ bị mất thăng bằng một cách nghiêm trọng, bọn họ sẽ ở bên ngoài cười cười nói nói, nhưng ở bên trong thì lại âm thầm hắt nước bẩn vào mình.

Kỳ thực cái gọi là kẻ thù ác ý hãm hại, chỉ bởi vì bản thân mình có cái gì đó vượt trội hơn họ, nên họ sẽ đem những thứ này ra mà chửi rủa chỉ trích, để cho trong lòng họ cảm thấy cân bằng hơn một chút mà thôi.

“Vậy em định khi nào thì nói cho mọi người biết?” Trần Tư Tầm cũng buông đũa xuống, dịu dàng cười nói: “Vẫn không muốn nói cho bọn họ biết sao?”

“Không biết, nói sau đi.” Lâm Nhất Nhiên lau miệng, “Em đi toilet.”

Trần Tư Tầm cười cười gật đầu, “Đừng nóng giận, đi đi.” Nói xong, anh bưng ly rượu đỏ trên bàn, từ từ uống.

Bên này Lâm Nhất Nhiên vừa rời đi, bên kia Hạng Doanh Doanh và bạn thân cùng bước vào nhà hàng.

Hạng Doanh Doanh thích Trần Tư Tầm nhiều đến mức nào? Nhiều đến nỗi chỉ cần liếc mắt trong đám đông thì cũng có thể nhận ra anh.

“Các cậu qua bên kia đi dạo trước đi, đợi lát nữa trở lại chúng ta sẽ ăn cơm.” Hạng Doanh Doanh cười nói với bạn mình, sau đó xoay người đi đến bàn của Trần Tư Tầm.

“Giáo sư, thật đúng lúc.” Một nữ sinh hai mươi tuổi xuất hiện chào hỏi, nở nụ cười thật xinh đẹp, trang điểm khéo léo, Hạng Doanh Doanh cười nói ríu rít, bộ dáng có vài phần giống như Bội Tưởng.

Trần Tư Tầm gật đầu, “Xin chào!” Ánh mắt lại nhìn về hành lang phía sau lưng của Hạng Doanh Doanh.

“Giáo sư đang dùng cơm một mình sao?” Hạng Doanh Doanh nhẹ nhàng liếc qua phía đối diện trống không, cười nói: “Hay là ăn cơm với bạn bè?”

Trần Tư Tầm hơi nhíu mày, nhưng vẫn giữ nụ cười lịch sự, mặt không đổi sắc dời đi đề tài: “Anh trai em gần đây khỏe không?”

“A! Anh còn nhớ em à?” Hạng Doanh Doanh không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ rõ mình, hơi kích động nắm lấy tay của Trần Tư Tầm, “Anh vẫn còn nhớ em là em gái của Hạng Kính sao?”

Hạng Kính là bạn học của Trần Tư Tầm, đương nhiên là Trần Tư Tầm nhớ rõ, nhưng mà anh nhớ rõ cái người con gái đang cố để lộ ra dáng vẻ quyến rũ trước mặt mình này, chỉ bởi vì Lâm Nhất Nhiên đã nhắc đến mà thôi.

“Đương nhiên!” Trần Tư Tầm giả bộ cầm ly rượu trên bàn, lặng lẽ rút tay về.

Hạng Doanh Doanh ngồi thẳng vào vị trí đối diện với Trần Tư Tầm, “Anh vẫn còn nhớ rõ em! Em còn nghĩ anh thật sự đã quên rồi chứ! Nghe nói lần trước các anh tụ họp ở thành phố A phải không? Anh trai em vừa nghe thấy anh và Bội Tưởng cùng chị Thất Thất trở lại, lập tức mua vé máy bay đến thành phố A luôn! Thật ra em cũng nhớ chị Thất Thất, chỉ là không biết. . . . . . . .”

Cô chẳng quan tâm tới điều gì, cứ bô bô nói một tràng, đột nhiên phát hiện ánh mắt của Trần Tư Tầm nhìn về phía sau, Hạng Doanh Doanh cũng quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Nhất Nhiên đang đứng sau lưng mình há hốc mồm.

Hạng Doanh Doanh không chút hờn giận, chau mày lại.

Lâm Nhất Nhiên này, lúc đầu, Hạng Doanh Doanh cảm thấy cô ấy giống như một người ngu ngốc, không hiểu tại sao lại có thể đảm nhiệm chức bí thư chi bộ đoàn, nghe nói lúc tranh cử cũng không đạt được toàn bộ số phiếu! Điều này làm cho Hạng Doanh Doanh từ đầu đã nhăm nhe đến vị trí này có chút mất hứng. Nhưng mà dù sao cũng là bạn cùng phòng nên mình cũng không tiện nói gì.

Ai ngờ sau này cô ấy lại dám nói Trần Tư Tầm là bạn trai của mình! Thật sự là khó tin! Chẳng lẽ năm cấp ba, Lâm Nhất Nhiên và người ta chung một trường học đã được coi như là thân mật sao? Vậy anh trai của mình và người ta chính là bạn học, chẳng phải chính mình còn thân thiết hơn? Lâm Nhất Nhiên cô đối với người ta vừa gặp đã yêu, lại còn ảo tưởng người ta là bạn trai của mình, còn ở trong ký túc xá nổi điên hét to nữa chứ?

Ỷ vào dáng người và dung mạo của mình so với Lâm Nhất Nhiên đều tốt hơn, Hạng Doanh Doanh theo bản năng không đem Lâm Nhất Nhiên để vào mắt. Giờ khắc này gặp được Lâm Nhất Nhiên, đương nhiên sẽ cho rằng bởi vì Lâm Nhất Nhiên đem lòng ái mộ, cho nên mới bám đuôi Trần Tư Tầm đến chỗ này.

Hạng Doanh Doanh nào biết, Lâm Nhất Nhiên thật sự là bạn gái của Trần Tư Tầm!

Lâm Nhất Nhiên biết Hạng Doanh Doanh thích Trần Tư Tầm, nhưng không nghĩ tới ở nơi này mà lại chạm mặt cô ta, lại thấy cô ta đang ngồi ở vị trí thuộc về mình, lập tức không kịp phản ứng, chết đứng ngay tại chỗ.

“A Nhiên, sao cậu lại ở đây?” Hạng Doanh Doanh đứng dậy, hơi kinh ngạc hỏi.

Tới ăn cơm nha. . . . . chẳng lẽ tới nhà hàng mua quần áo sao?

Lâm Nhất Nhiên có chút bất đắc dĩ, không biết tại sao cô ta lại hỏi như vậy, chỉ có thể ngây ngô cười: “Thật khéo, thật khéo!”

“Ừm, vừa khéo!” Hạng Doanh Doanh cũng cười nói, “Vị này chính là giáo sư Trần Tư Tầm lần trước đã giảng bài cho chúng ta, cái người mà cậu cực kỳ thích ấy!” Nửa câu sau, cô ta tận lực nhấn mạnh âm điệu, Hạng Doanh Doanh đưa mắt liếc trộm Trần Tư Tầm một cái, không biết anh đối với một cô gái bày tỏ rõ ràng với mình như vậy sẽ có phản ứng như thế nào.

Lâm Nhất Nhiên không biết tại sao Hạng Doanh Doanh lại nhấn mạnh cái từ cực kỳ thích, cô chỉ cảm thấy quẫn bách, “Giáo sư, xin chào!”

Trần Tư Tầm nhìn cô gãi gãi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn mình gật đầu lại còn có vẻ vô cùng quẫn bách, trong ánh mắt không khỏi ánh lên nồng đậm ý cười, anh cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, phối hợp diễn trò với cô, “Bạn học, xin chào!”

Chào em gái anh!

Lâm Nhất Nhiên nhìn vẻ mặt anh đang cười xấu xa, trong lòng hung tợn mắng một câu, sau đó xoay người lại bày ra khuôn mặt tươi cười, “Doanh Doanh, cậu ở lại dùng cơm, tớ đi trước nhé!”

“A? Đi bây giờ sao?” Hạng Doanh Doanh dĩ nhiên là mong Lâm Nhất Nhiên nhanh chóng rời đi, nhưng ở bên ngoài lại làm bộ khách khí, “Vậy, A Nhiên, cậu đi từ từ nhé!”

“A. . . .được, vậy hai người cứ từ từ dùng bữa!” Lâm Nhất Nhiên liếc nhìn Trần Tư Tầm, cố ý nhấn mạnh hai chữ “từ từ” một cách rõ ràng.

Tối nay có việc xíu nên edit hơi vội, m.ng đọc đỡ nha, mai moew fix sau T___T
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện