Đông Cung Chương 21

Trước kia chúng tôi thường hay cãi vã, thế nhưng hắn nào từng tỏ thái độ gắt gỏng cộc cằn nhường này. Tuy tôi đang sợ, có điều vẫn lấy dũng khí lên giọng với thích khách: “Nhắc đến tôn quý ấy à, ta so với hai người này còn cao quý hơn nhiều, đừng tưởng bọn họ một người là thiên tử, kẻ kia là thái tử, song cân nhắc đến sự quan trọng, không đọ nổi ta đâu. Ngươi là thích khách, tất biết ta không chỉ là thái tử phi đương triều, mà còn là công chúa của Tây lương, vì mong muốn mối bang giao giữa hai nước đời đời vững bền và tốt đẹp, ta mới lấy Lí Thừa Ngân. Tuy rằng ngươi đang khống chế Bệ hạ, ngặt nỗi Bệ hạ vốn cương nghị, quyết không ngã lòng trước sự uy hiếp của ngươi đâu, người ắt sẽ cưỡng chế sai Thái tử điện hạ cùng mớ Thần vũ quân này lập tức dồn ngươi thịt nát xương tan chết không toàn thây, dẫu rằng ngươi nổi thói đại nghịch bất đạo vũng vẫy cố giết bệ hạ, đáng ngại cho ngươi, sau này Thái tử điện hạ đăng cơ, ngoại trừ con đường chết ra, ngươi không lối thoát nào là cái chắc. Nếu như ngươi bắt điện hạ làm con tin, bệ hạ còn có đến mười mấy hoàng tử khác, điện hạ tuyệt nhiên không cam chịu sự uy hiếp nào, chắc chắn lúc đó bệ hạ sẽ ra lệnh cho Thần vũ quân hạ thủ ngươi ngay lập tức, cùng lắm thì bệ hạ sẽ lập thái tử khác, thế nên, chọn cách nào thì ngươi cũng chỉ có nước chết không toàn thây. Thế nhưng ta thì khác, ta không chỉ là Thái tử phi, bản thân ta còn là công chúa của Tây Lương, giả dụ ta chết rồi, Tây Lương tất sẽ dấy quân, dẫn đến hai nước giao tranh, trăm họ lầm than, lẽ đó nên bệ hạ và điện hạ tuyệt đối không để ta chết được, nếu như ngươi bắt ta làm con tin, đảm bảo ngươi sẽ bình an thoát thân.”

“Nói xằng!” Lí Thừa Ngân nổi giận đùng đùng, “Đại địch trước mắt, nàng nhúng vào làm gì? Ngươi đâu! Đưa Thái tử phi về Đông Cung!”

Tôi chỉ còn nước ngọt nhạt, đăm đăm nhìn gã thích khách: “Những gì ta nói, ngươi cứ nghĩ kỹ đi nhé, xem có đúng không?”

Không biết câu nào của tôi cuối cùng đã lay động được gã, qua một lúc lâu, gã thoáng băn khoăn rồi gật gù.

Tôi cả mừng, thật ngoài mong đợi, vội nói: “Thả bệ hạ đi, ta theo ngươi!”

Gã lạnh lùng nhìn tôi, cuối cùng mở miệng bảo: “Ngươi qua đây đã.” Khẩu âm của gã nghe rõ lạ, gần giống với giọng tôi hồi mới học tiếng phổ thông Trung Nguyên, bằng trắc lên xuống nghe cứ đều đều, chướng tai kiểu khó nói thành lời. Nhưng giữa lúc nước sôi lửa bỏng, bây giờ tôi tâm trí nào mà đi nghĩ ngợi lắm thế được, lúc đó tôi cò kè mặc cả với gã: “Ngươi thả bệ hạ trước đi.”

Gã không nói hai lời, thanh kiếm trên tay dí sít sao vào cổ bệ hạ, hiển nhiên như thể sắp xẻ toác lớp da mỏng mảnh ngay yết hầu người, tôi buộc lòng phải hét lên: “Đừng động thủ, ta qua là được chứ gì.”

Lí Thừa Ngân dợm tiến lên cốt ngăn tôi, song tôi quét lưỡi kiếm vung về phía hắn, bất đắc dĩ hắn phải lách người tránh đường kiếm, tôi bước vội mấy bước lao về đằng thích khách. Gã giơ 1 tay chụp gọn tôi, tay kia tự nhiên cũng hơi nới lỏng, chính lúc ấy chẳng rõ tiếng tên từ đâu bay vèo vèo không ngớt, hầu như đều từ những nơi cao chĩa thẳng xuống chỗ thích khách. Gã giơ tay chặn luồng tên, thân hình nghiêng ngả vặn thắt những góc độ tuyệt thế, kiếm vung loang loáng chặt đứt làn mưa tên rào rào ấy, bệ hạ chớp thời cơ chuồi người khỏi sự khống chế của gã, tôi xách kiếm đâm về phía thích khách, thế nhưng gã ra tay xuất quỷ nhập thần, hạ gục thanh kiếm trên tay tôi, chỉ một phút trì hoãn này thôi, tôi đã sải rộng cánh tay bổ nhào đến, trong chớp mắt, húc vào người bệ hạ, hẩy mạnh người sang một bên.

Bệ hạ bị tôi đẩy giật lùi mấy bước, Tằng Hiến kịp thời chụp lấy cánh tay người, kéo người thoát khỏi mũi kiếm của thích khách. Giờ đây những ngón tay lạnh như nước đá của gã đang bóp chặt cuống họng tôi, nhưng sự lạnh lẽo ấy chưa bằng được lưỡi kiếm đang cập kề ngay cần cổ.

“Tiểu Phong!”

Nghe tiếng Lí Thừa Ngân gọi tên mình, tôi ngoảnh lại, chỉ kịp trông khuôn mặt hắn lúc đó, sâu thẳm trong đôi mắt kia là cái nhìn đầy đau đớn.

Tôi thầm nhủ mình sẽ nhớ mãi nét mặt này, nếu như mai này tôi vĩnh viễn ra đi. Tôi biết bệ hạ và hắn tuyệt đối sẽ không buông tha thích khách đâu, tôi nào quan trọng là mấy, Tây Lương cũng có gì là trọng yếu đâu. Những câu nói suông mới rồi, trong lòng chúng tôi hiểu rõ hơn ai hết, tất thảy đều là dối trá.

Thần vũ quân vây quanh bảo hộ bệ hạ và Lí Thừa Ngân, tôi cười với Lí Thừa Ngân, tuy tôi cũng biết mình cười chắc khó coi lắm đây, thế nhưng tôi vẫn gượng mình ngoác rộng miệng, nếu như đây là lần chót, tôi càng không nên khóc, tôi muốn hắn sẽ khắc ghi nụ cười này của tôi.

Tôi he hé miệng, mấp máy môi nói không thoát tiếng: “Bắn tên đi.”

Tôi biết Thần vũ quân hẳn đã bố trí cung thủ mai phục bốn phía trên cao, lúc này đây chỉ cần một hiệu lệnh bắn tên được phát ra, sợ gì không hô biến nổi gã thành con nhím. Gã này võ công cao cường, hạ sát vô số người, một hồi còn uy hiếp Đức hoàng đế, nếu như không trừ khử ngay, ắt hẳn sẽ lưu lại hậu họa khôn lường.

Vậy mà Lí Thừa Ngân dường như chẳng hề để ý môi tôi mấp máy, Bệ hạ trầm giọng đoạn nói: “Chớ làm bừa!”

Tôi ngờ đâu Bệ hạ sẽ hạ lệnh này, lưỡi kiếm lạnh toát vẫn gác ngay yết hầu, Lí Thừa Ngân giật phắt tên trên tay Tằng Hiến, giọng đanh thép mà rằng: “Nếu như ngươi dám làm tổn thương thê tử của ta, dù chỉ 1 mảy may thôi, cả đời ta-Lí Thừa Ngân này thế nào cũng phải nghiền bằng được ngươi ra thành từng mảnh, khiến ngươi chết không toàn thây mới thôi! Ngươi lập tức thả nàng ấy ra, ta hứa với ngươi từ giờ phút này trở đi có thể yên tâm mà thoát thân, ta nói được tất làm được, giống như mũi tên này!” Lời vừa dứt, Lí Thừa Ngân đã bẻ gẫy tên thành 2 đoạn “rắc” 1 tiếng, ném khúc tên gẫy xuống chân thích khách, liền quát: “Thả người mau!”

Gã thích khách dường như cười khảy 1 tiếng, ngay sau đó gã quay ngoắt chuôi kiếm, gõ một cái rõ đau vào gáy tôi, tôi chỉ thấy trước mắt tối sầm, thế rồi lả người đi dần

Lúc tỉnh dậy, vừa lạnh, lại thêm cơn đói, hơn nữa tay chân bị trói chặt, không tài nào động đậy được. Tôi ngẫm nghĩ cả buổi mới nhớ ra, gã thích bắt tôi làm con tin, Lí Thừa Ngân bẻ tên thề đòi hắn thả người. Thế đấy, còn tôi giờ đang ở đâu đây? Lúc này đã là ban ngày, trước mắt tôi, cành thông cành tùng vươn dài che lấp một mảng trời xanh, chẳng biết tôi đã hôn mê được bao lâu, cũng không hay thích khách đi đằng nào rồi, mà cái không hiểu nhất vẫn là nơi đây rốt cuộc là nơi nao.

Có tiếng nước róc rách chảy bên tai, gió thổi thêm lạnh khiến tôi cứ run lên cầm cập, tuy không thể cựa quậy, song mắt vẫn láo liên nhìn, trông bên trái mặt có khóm cỏ khô, đằng bên phải là chồng đất đá. Chỗ xa hơn nhìn không rõ lắm, bụng tôi đói mèm, sao mà tránh được hoa mắt chóng mặt, bụng bảo dạ Thượng Kinh lớn thế này, Thần vũ quân kể cả có giới nghiêm rà soát khắp thành, đợi bọn họ sới tung từng tấc đất lên, thêm mấy ngày nữa chỉ sợ khó cầm cự nổi. Nếu như không đợi nổi Thần vũ quân đên, tôi có chết đói ra đây, chết như thế chẳng thật quá thảm thương à.

Lúc tôi còn đang mường tượng vu vơ, bỗng một góc áo choàng ló ra phía bên tay trái, tôi đảo mắt soi xét một hồi, nhận ra đó là chiếc áo mà gã thích khách bịt mặt tối qua đã vận, chẳng ngờ hắn không quẳng lại tôi rồi cao chạy xa bay. Mà có lẽ vì chín cổng thành đã giới nghiêm, Thần vũ quân và Vũ lâm quân đang lúc truy tìm ráo riết, thế nên hắn lôi tôi ra làm bùa hộ mệnh. Gã này võ công cao siêu, giết ngươi như ngóe, mà hắn còn cả gan uy hiếp bậc Thiên tử, rõ như ban ngày gã là một tên gian tặc phản nghịch. Giờ tôi rơi vào tay gã, không rõ gã sẽ làm tình làm tội gì tôi đây, mới nghĩ đến đó thôi mà tôi đã kinh hãi không nói nổi thành lời rồi. Thế nhưng sợ thì cứ sợ, trong lòng thừa hiểu có sợ cũng chẳng tác dụng gì, đành lấy vải thưa che mắt thánh nhắm mắt vào đã, bụng bả dạ muốn giết muốn róc xương lóc thịt gì mặc bay.

Qua một hồi lâu không thấy động tĩnh gì, bỗng đâu lại ngửi thấy có mùi thơm phức đầy hấp dẫn, tôi định bụng cứ tiếp tục nhắm nghiền mắt, thế nhưng, quả thật khó mà cưỡng lại được sức hút của mùi hương dấy lên thơm nồng ấy, cuối cùng tôi chào thua đành len lén hé mắt. Thì ra cạnh tôi đặt một bọc thịt dê nướng hoàng kì, loại thịt này, đừng nói ở Đông Cung, ngay cả trên phố cũng chỉ xếp vào loại thức ăn thường dân mà thôi, có điều tối qua tôi ngủ lay lắt cả một ngày, rồi thậm chí cơm tối cũng chưa kịp bỏ bụng, hôm nay chẳng rõ đã hôn mê bao lâu, bụng dạ từ lâu đã đói sôi sùng sục. Bọc thịt dê này đặt ngay bên cạnh, dậy mùi thơm đến điếc cả mũi, thật sự khiến tôi khó cầm lòng.

Nhất là khi bụng dạ cứ đấu tranh không chịu thôi, nó kêu gào òng ọc nãy giờ.

Cơ mà tay chân đang bị ràng rịt, ví như bảo tôi van vỉ gã thích khách ấy à….Hừm! Con gái Tây Lương chúng tôi, xưa nay không bao giờ hạ mình trước mặt quân địch như thế đâu.

Chẳng ngờ gã không đợi tôi phải đi năn nỉ cầu xin, bất chợt gã nới dây trói, tôi vùng vẫy bật dậy, lúc này mới tường tận quan sát gã cho kỹ. Gã thích khách vẫn bịt mặt kín mít, dạng chân ngồi vắt vẻo trên cành cây, ôm kiếm lạnh lùng nhìn tôi.

Nơi đây hình như là ven sông, tôi nghe thấy có tiếng nước chảy. Bốn bề san sát những lau già sậy úa, vẳng nghe khắc khoải mơ hồ đâu đó có tiếng vịt giời, gió thốc tháo thổi từng cơn rùng mình, lạnh buốt da thịt. Tôi trông bọc thịt dê ấy, bấm bụng nuốt nước bọt ừng ực, từ từ duỗi cổ tay, trong lòng cân nhắc xem nên bỏ trốn thế nào đây. Gã thích khách này đưa tôi thức ăn, chắc chỉ một chốc lát nữa thôi gã sẽ giết tôi không biết chừng, gã ắt hẳn đang có sự kiêng dè, thế nhưng làm sao mới thoát khỏi tay gã đây, võ công gã cao siêu là thế, chỉ e ngay cả A Độ cũng không xứng làm đối thủ.

Tay thích khách như thể biết tôi đang nghĩ gì, đoạn bảo: “Trốn? Chặt đứt gân chân.” Gã thảy một câu gọn lọn, vẫn giọng điệu đều đều không lên xuống ấy, nghe sao cổ quái lắm, thế nhưng may ra tôi vẫn hiểu được. Gã vừa nói, tôi cứ thử chạy mà xem, gã chặt đứt gân chân tôi ngay. Tôi cóc sợ nhé, tôi liếc xéo gã, còn lè lưỡi trêu ngươi. Có một câu vô cùng phù hợp với hoàn cảnh này, ấy là sống chết có số, giàu sang phú quý do trời định, bụng bảo dạ thôi thì đã lâm vào bước đường này rồi, chi bằng cứ chén thịt dê cái đã, kẻo trước khi có người đến cứu thì mình đã sớm tạ thế vì đói.

Nghĩ thế xong tôi liền bốc thịt dê, bắt đầu ngoạm một miếng thật to nhai ngấu nghiến. Cũng không rõ vì tôi đói lả người nên mới cảm thấy mùi vị bữa thịt dê này lại có phần giống với đầu bếp nội cung hằng làm hay chăng, ăn rõ ngon, thật sự rất ngon, ngon quá đi mất! Con người ta một khi đang đói ấy à, nuốt cái gì mà chả ngon, huống chi còn là món thịt dê hoàng kì. Tôi ăn thỏa thuê một cách ngon lành, gã thích khách cuối cùng không kiêng nể gì, buông một tiếng cười khẩy.

Đằng này tôi vẫn vừa nhai nhồm nhoàm, miệng vừa bảo: “Ta biết ngươi đang cười gì rồi…Chẳng qua cười ta đường đường là Thái tử phi, mà tướng ăn khó coi thế này chứ gì? Ôi dào, bộ dạng ta lúc ăn có ưa nhìn hay không thì liên can quái gì đến loại thảo khấu như ngươi? Vả lại nữ tử Tây Lương chúng ta xưa nay không thèm chú ý mấy chuyện vặt vãnh này đâu. Ngươi bắt cóc ta đến đây, đừng tưởng bở ngươi cho ta ăn thịt dê là ta sẽ tha cho ngươi nhé, nói cho ngươi hay, lần này ngươi gây họa lớn rồi. Cha ta là ai ngươi biết không hả, nam nhi Tây Lương mà biết ngươi dám trói ta, thể nào cũng cho ngựa giày xéo ngươi thành thịt băm thì thôi. Ví như ngươi còn muốn giữ cái mạng nhỏ ấy, thì đời này cứ ngoan ngoãn mà lui vào trong Ngọc Môn Quan đi, kẻo một khi đã lạc bước đến địa giới Tây Lương ắt không tránh khỏi bị ngựa quần chết đâu. Song ngươi có ở lì trong Ngọc Môn Quan e cũng khó bảo toàn mạng sống đấy, thì bởi phụ hoàng ta, ngươi cũng biết Người là đấng thiên tử, thiên tử mà nổi giận ấy à, thể nào chẳng có máu chảy đầu rơi, ngươi chọc ai không được à mà cứ phải chọc đúng Hoàng đế cơ. Mà còn phu quân của ta, còn Lí Thừa Ngân nữa chứ, chính là đương kim Thái tử ấy, Thái tử ngươi hiểu không hả? Là Hoàng đế tương lai đấy. Ngươi mà làm hắn bực lên ấy à, tuy không bì nổi với sự giận dữ của bậc đế vương, song bảo nghiền ngươi thành nước sốt thịt tất dễ như trở bàn tay…”

Tôi hí ha hí hửng ăn thịt dê, nửa huênh hoang dọa dẫm nửa ba hoa khoác lác, thao thao bất truyệt nói một chặp, gã thích khách cũng không đáp lại, tôi chén xong món thịt dê, hắn vẫn chẳng ho he lấy 1 tiếng, thật mất hứng. Tôi trông loại vải phổ thông hắn mặc trên người, rồi cả thanh bảo kiếm ôm khư khư trong lòng cũng chẳng có bất kì dấu mốc nào, xem ra lai lịch lẫn thân phận gã khó mà đoán được. Cũng chẳng hay vì lí gì hắn lại đi uy hiếp Bệ hạ. Mới ngẫm đến đó, tôi chợt nhớ ra một chuyện.

Khởi đầu thì Tôn Nhị gây sự, tiếp sau đã có thích khách khống chế bệ hạ, nếu như bảo hai vụ việc này không có bất kì sự liên quan gì đến nhau, đánh chết tôi cũng không tin. Thế nhưng cái ngữ vô lại cỡ Tôn Nhị làm sao mà quen biết được gã thích khách võ công cái thế này nhỉ… Mắt tôi đảo qua đảo lại, cật lực suy nghĩ tìm tòi xem có thể lần ra manh mối nào giữa 2 sự việc này. Gã thích khách nhìn tôi bằng con mắt rõ lạnh lùng, có nhìn tôi cũng cóc sợ, nhân tài chỗ bệ hạ thì thiếu chắc? Kể cả Lí Thừa Ngân cũng phải loại ngu đâu, hắn tất sẽ ngẫm tới việc Tôn Nhị gây sự vẩy mực, rồi từ vụ Tôn Nhị bắt đầu lần mò tra xét ra thích khách.

Gã này võ công cao cường, hành tung lại bí ẩn, truy vấn ắt khó đây. Nhưng Tôn Nhị là loại côn đồ khét tiếng, đầu đường xó chợ đều nhẵn mặt, thằng lưu manh ấy gốc vùng ngoại ô, họ hàng thân thích mấy đời đều ở Thượng Kinh, có chạy đằng giời cũng không thoát, chỉ cần nắm chắc trong tay thằng cha Tôn Nhị kia, lo gì không lần ra đầu mối. Một khi có manh mối rồi, sớm muộn thế nào chẳng cứu tôi thoát khỏi bàn tay quỷ dữ này.

Một thân một mình thích khách mà chấp toàn những cao thủ thượng thặng của Thần vũ quân, thiết nghĩ đằng sau tài hô phong hoán vũ gần như bất khả chiến bại của gã, lai lịch ắt không phải loại vừa. Trước khi xuống tay, hòng tránh tai mắt người trong phường, thằng ch này sai Tôn Nhị đến gây sự nhằm đánh lạc hướng, nhưng cũng không cần làm căng, cốt để kéo tôi và Lí Thừa Ngân ra lầu trước, nếu như lúc đó chúng tôi không bị dẫn dụ, chưa biết chừng còn bị thích khách giết rồi cơ… nghĩ lại vẫn rùng mình, bỗng nhiên thấy mình sống bình an bao nhiêu năm cho đến tận ngày hôm nay thực chẳng dễ dàng gì. Nếu như không sự bảo vệ của A Độ… Mà A Độ…Tôi nhảy dựng lên, trợn mắt với gã thích khách: “Ngươi giết A Độ rồi à?”

Gã không đáp, chỉ lừ lừ nhìn tôi.

Ngẫm ra, trước mặt gã tôi chỉ là một kẻ trói gà còn không chặt, nhưng nếu mà hắn giết A Độ thật, thế nào tôi cũng phải liều mạng với hắn. Tôi gườm gườm nhìn hắn, bụng bảo dạ võ nghệ A Độ cũng cao siêu lắm, thằng cha thích khách này tuy có phần nhỉnh hơn, song nếu hắn xuống tay với A Độ, thể nào chẳng tự chuốc lấy đôi chỗ xây xát, A Độ được cái giống tôi, cho dù có chết cũng quyết sống mái một phen với đối phương, phải để lại trên người hắn mấy vết thương mới bõ. Thế mà hắn có thể rút lui an toàn, nhất định A Độ vẫn còn sống. Tôi cứ nghĩ mãi, cảm thấy cớ ấy võ đoán quá, bèn quay sang đánh giá tính cách thích khách, gã chuyên môn nhả mấy câu gọn lỏn, tôi đoán chẳng ra. Thế nên trong lòng cứ thấp thỏm không yên, chỉ lo cho A Độ.

Chính lúc ấy gã tuốt kiếm ra, chỉ vào tôi, thản nhiên bảo: “Ăn no rồi thì lên đường.”

Thì ra bữa thịt dê ấy đã là bữa cuối cùng, giống như tử tù trước khi bị bêu đầu bao giờ cũng được thết đãi một bữa no nê. Trong lòng tôi chẳng mấy sợ hãi, sở dĩ biết rõ rành rành bây giờ có van xin cũng vô ích. Tôi ưỡn ngực đoạn bảo: “Muốn giết thì giết đi, thế nào cha ta cũng tìm ngươi báo thù. Còn phụ hoàng, còn cả Lí Thừa Ngân….còn cả A Độ nữa, A Độ mà còn sống, nhất định sẽ chặt đứt đầu ngươi, lấy xương sọ ngươi cho phụ vương ta nấu rượu.”

Gã lạnh lùng nhìn tôi, đột nhiên tôi lại nhớ dôi ra 1 người nữa, tôi vênh vang tự đắc nói với gã: “Còn nữa nhé! Ta còn có một ngươi bạn cũ là cao thủ võ lâm, ngươi mà giết ta ấy à, đảm bảo kiếp này hắn sẽ không tha cho ngươi đâu. Kiếm pháp của ngươi kém xa hắn nhiều lắm, hắn ra tay nhanh hơn hẳn ngươi, đường kiếm như chớp nháy, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đầu ngươi, ngươi cứ đợi đấy!”

Thì gã thích khách cũng chẳng hề bị dao động bởi lời tôi, thanh trường kiếm trên tay khẽ nhích 2 phân. Tôi buông neo như tiếng thở dài, ăn no rồi chết, đành coi như chết cũng không tiếc vậy, chỉ thương thay trước đó tôi vẫn chưa hay biết A Độ an nguy thế nào thôi.

Gã thích khách thở dài, lạnh nhạt bảo: “Nàng còn gì trăn trối không?”

“Trăn trối thì không có.” cố nén tiếng thở dài, “Giết sao cho dứt khoát gọn ghẽ là được.”

Trong đôi mắt lạnh buốt của gã dường như không một mảy may ưu tư, đoạn bảo: “Nàng tình nguyện chết vì chồng mình à, hóa ra cũng là 1 nữ tử có tình có nghĩa đấy, nàng yên tâm, một nhát kiếm của ta nhất định sẽ rất gọn.”

Tôi buột mồm kêu lên: “Ai bảo ta vì chồng mà chết! Đằng sau có sự khác biệt to lắm đấy nhé! Người ngươi uy hiếp là bệ hạ cơ mà, bệ hạ có phải chồng ta đâu! Còn như chồng ta ấy à….ta nợ chàng một kiếm thì giờ trả là đúng rồi còn gì.”

Cổ tay gã vừa rung, gã vung kiếm, bất thình lình tôi lại gào to: “Gượm đã!”

Gã vẫn lạnh lùng nhìn tôi, tôi nói: “Đằng nào thì cũng sắp chết, ngươi tháo khăn bịt mặt xuống để ta nhìn ngươi mặt mũi ngang dọc ra sao đã. Kẻo chết rồi, ta lại biến thành oan hồn dớ dẩn, đến kẻ giết mình là ai mà chả biết, muốn hóa thành ma ám người cũng không có cớ.”

Câu này nói rõ vớ vẩn, đương nhiên thằng cha này không chịu nhân nhượng, thanh kiếm cứ tuốt dần ra thêm mấy phân. Tôi lại thét: “Khoan khoan! Trước khi chết, để ta thổi một bài khèn tất lật cái đã. Người Tây Lương chúng ta trước khi chết nếu mà không được thổi một bài khèn, sau này không được luân hồi đâu.”

Tôi vốn cũng chả hy vọng gã sẽ tin mấy lời nói hươu nói vượn này, ai ngờ gã lại gật đầu.

Tôi bắt đầu lo sốt vó, nhưng nghĩ không ra cách hòng tháo chạy, cứ lần khần một lúc lâu thật lâu. Tôi đang mò mẫm trong tay áo, vờ như đang tìm khèn, nhưng lại ngấm ngầm mò ra một thứ giống thế, phắt cái đã rút ra, giương tay vẩy về phía gã.

Thứ tôi mò được là bột yến, loại phấn hồng ấy vừa nhẹ lại mảnh, bị gió thốc tung, ám vào mặt gã. Loại này thơm thì không gì bằng, đương nhiên gã tưởng thuốc mê hay phấn độc gì, nhưng mà kẻ này cũng gớm ghê lắm, phất tay 1 phát, đống bột đã bị gió từ tay áo quạt sạch, dạt xa tít đến hơn một trượng, đừng có nói là thuốc độc, mà có là thuốc độc chỉ e khó lòng dính được lên người gã. Chẳng qua cái tôi cần chính là lúc gã phất tay, chớp lấy thời cơ ấy tôi vội bắn ra một thứ khác, chiếc tên kêu vọt thẳng lên trời, phát ra những tiếng đinh tai nhức óc.

Tôi có lừa gã đâu. Tôi có 1 người bạn cũ rất tốt thật mà, tuy tôi không nhớ tình hình bạn bè giữa chúng tôi thế nào, song tay bạn cũ ấy hiện nay quả thật là cao thủ võ lâm, hắn đưa tôi tên kêu, tôi chỉ dùng có 1 lần cứu A Độ. Giờ tôi đang cập kề nguy hiểm, đương nhiên phải bắn ra, để hắn mau chóng đến cứu chứ.

Lâu lắm rồi chưa được gặp Cố Kiếm, chẳng rõ hắn có đến kịp thời hay không, tôi nôn nóng đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng theo sống lưng, thế mà gã thích khách hoàn toàn thờ ơ với viên đạn kêu mà tôi vừa mới bắn, hắn thò tay cặp thắt lưng tôi, nhấc bổng cả người tôi lên. Mặc dù tôi không béo, song cũng là 1 người trưởng thành, gã nhấc tôi như nhấc 1 đứa bé sơ sinh.Tay trái gã vận lực quăng 1 phát, hiển nhiên quẳng tôi bay rõ xa.

Tôi như con diều giấy đứt dây, vẽ một đường cung giữa không trung, không điều khiển được thân thể, cả người rơi xuống, tay chân rờ mó giữa hư không toan nắm chụp thứ gì đó, thế mà chỉ có toàn là gió. Chưa cho tôi thời gian để định thần, chỉ kịp nghe “tõm” 1 tiếng, nước lạnh buốt từ bốn bề đã ùa vào, thì ra gã vừa ném tôi, mà lại ném thẳng tôi xuống sông.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện