Con Thỏ 'Bắt Nạt' Cỏ Gần Hang Chương 27

"Thỏ Thỏ, cậu bị sốt đấy à?" Trong lớp tự học, Tương Quyên Quyên tính cẩn thận hay để ý, lập tức phát hiện sự khác lạ của Tiêu Thỏ, liền thấp giọng hỏi.

"Hả?" Tiêu Thỏ đang thất thần liền tỉnh lại, bất giác có chút phiền muộn.

Vừa rồi... lại nhớ tới hắn...

Từ hôm hắn đến trường xong, lâu lâu nàng lại không nén được nhớ tới hắn. Nhớ cảm giác hôm ấy hắn hôn nàng, cái loại cảm giác như trái tim nàng được ướp mật ngọt hoa thơm, khiến cho người ta khó lòng mà tập trung tinh thần được.

"Ê ê! Ba hồn bảy vía nhà ngươi đã về chưa đấy?" Tương Quyên Quyên bị bỏ qua không để ý, lập tức giơ nanh giương vuốt ra véo cho nàng một cái.

"Tớ... tớ đang nghĩ đề toán!" Tiêu Thỏ vội vàng che giấu.

"Nghĩ đề cái đầu cậu ấy! Cậu đến cả bút còn cầm ngược!"

Tiêu Thỏ cúi đầu nhìn, quả nhiên là cầm ngược thật!

"Thỏ Thỏ, tớ thấy... cậu là đang nghĩ tới con trai thì đúng hơn a?" Tương Quyên Quyên nheo nheo mắt lại.

"Đừng nói nhảm..." Nàng cúi đầu giả vờ làm bài, tránh đi ánh mắt của Tương Quyên Quyên.

Tương Quyên Quyên thấy thế liền hét lớn. "Yêu tinh kia, ngươi đừng mong có thể trốn được mắt lửa ngươi vàng của Lão Tôn ta đây!"Cơ mà nàng nhất thời quên mất mình đang ở đâu, các bạn học đang ngồi chăm chỉ tự học liền lập tức quay phắt đầu sang nhìn nàng vô cùng khó chịu.

"Ơ... hì... hì..." Tương Quyên Quyên vội cười gượng.

"Nhìn cái gì mà cười! Các cậu chưa thấy người điên phát bệnh bao giờ à?" Cổ Tư Văn "nghiêm chỉnh" nói.

Không khí nghiêm túc nãy giờ lập tức bị phá vỡ. Một tràng cười hi hi ha ha ngắn ngủi vang lên xong, cả lớp học lại quay trở lại sự yên lặng vốn có.

Tương Quyên Quyên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm Cổ Tư Văn một cái, rồi lại quay lại nhìn Tiêu Thỏ nói. "Hừ, hôm nay Lão Tôn ta tha cho con Thỏ tinh nhà ngươi một mạng..." Dứt lời, lại quay lại vở của mình... học tiếp.

Tiêu Thỏ giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật! Nếu để cho Tương Quyên Quyên "tra hỏi bức cung", nói không chừng mình sẽ nhỡ mồm nói lộ ra mất... Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, giờ bảo nàng nói, nàng cũng chẳng biết nói sao cho nên lời. T___T

Ngay lúc Tiêu Thỏ dần dần quay lại trạng thái thất thần, di động đặt trong túi sách bỗng rung lên vài cái.

Nàng vội vã thò tay vào cặp lấy ra nhìn, là tin nhắn của Lăng Siêu gửi đến.

"Nhớ chuyên tâm học bài, không được nhớ tôi."

Tiêu Thỏ: "......"

Tất nhiên, tin nhắn của Lăng Siêu không khỏi có chút tự kiêu, nhưng hắn cũng quả là có tâm nhắc nhở Tiêu Thỏ, giờ chính là thời điểm mấu chốt nhất, tập trung học còn chưa chắc đủ, sao lại còn tâm trí mà nói chuyện yêu đương? Theo cách nói của Hà Điềm thì chính là: muốn nói chuyện thì tìm kỳ thi đại học mà nói! Nói xong thì nhúng chàm nó, chinh phục nó, bắt nó về nhà gả cho cậu! (= =")

Cứ như thế, Tiêu Thỏ lại khôi phục tinh thần chiến đấu, cầm bút lên nói chuyện yêu đương với đề thi.

Quy trình cứ lặp đi lặp lại như thế, cái gì cần nhúng chàm cũng bị nhúng chàm, cái gì cần chinh phục cũng bị chinh phục. Cứ như vậy tới tháng sáu, tình thương mến thương giữa các thí sinh cuối cấp và kỳ thi đại học kéo dài ba năm qua cuối cùng cũng đến ngày thi mang tính quyết định.

Tối hôm trước khi thi, Tiêu Thỏ lững thững đi bộ ra khỏi lớp, tiện chân vòng tới Kính Hồ dạo quanh.

Trời đã vào đầu mùa hạ, không khí bên hồ tràn ngập một hơi ẩm ướt mà ấm nóng, vài con côn trùng không rõ tên cũng khe khẽ ngân nga những bài ca của mình trong góc sân, gợi lên vô vàn suy nghĩ trong lòng người đi dạo. Nàng bước đi một cách vô thức, bất tri bất giác Tiêu Thỏ lại bước tới nơi hôm ấy Lăng Siêu đã hôn nàng.

Không hiểu vì sao, bỗng dưng nàng rất muốn nghe thấy tiếng nói của hắn. Tiêu Thỏ vừa lôi di động ra định gọi điện cho hắn, điện thoại chợt rung lên, là hắn gọi tới.

Đầu dây bên kia, âm thanh ấm áp bình thản truyền tới. "Mai thi sao?"

"Ừh."

"Đồ đạc vật dụng cần mang nhớ chuẩn bị cho kỹ."

"Được."

"Sao thế? Căng thẳng tới mức không thốt nên lời sao?" Lăng Siêu khẽ cười nói.

"Lăng Siêu!" Bỗng nhiên Tiêu Thỏ gọi đầy đủ tên hắn. "... Nếu tôi không đỗ được vào trường Z, cậu có buồn không?"

Đầu dây bên kia bỗng lặng thinh, trầm mặc.

Không biết bao lâu sau hắn mới bình tĩnh nói. "Có."

Tim Tiêu Thỏ chùng xuống một nhịp.

"Thế nên, mai cậu phải vì tôi mà cố gắng hết sức, biết chưa?" Lần đầu tiên, hắn thật sự nghiêm chỉnh nói với nàng câu này.

Tiêu Thỏ giật mình, một lúc sau lại không nhịn được cười khẽ.

Quả nhiên hắn vẫn là người hiểu nàng rõ nhất! Nếu đã đi tới bước cuối cùng, đương nhiên là phải toàn lực cố gắng, nếu không chẳng há là bỏ phí công lao vất vả học tập một năm qua sao? Hôm sau vào phòng thi, Tiêu Thỏ quả nhiên nhẹ nhõm làm bài thi, một chút nặng nề lo lắng cũng không có. Người khác thi xong đều kêu trời kêu đất khổ sở, còn nàng thì lại vui vẻ hào hứng vui đùa một trận với đám Quyên nhi các nàng.

Cứ như vậy thi liên tục trong ba ngày, kỳ thi đại học cuối cùng cũng kết thúc.

Sau đó là sự chờ đợi bài thi được chấm, kết quả được công bố. Quãng thời gian này tuy ngắn ngủi mà lại hóa ra lâu vô cùng.

Hai tuần sau, kết quả thi đại học cũng được dán lên, thành tích của Tiêu Thỏ thật là tốt, hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người.

Biết được điểm của con gái xong, mẹ nàng thiếu chút nữa bóp méo cả mặt ông xã nhà mình.

Tuy biết từ khi con gái mình lên cấp ba, sức học đột nhiên tăng mạnh, thậm chí ở kỳ thi thử còn được đứng vị trí thứ mười hai trong lớp, nhưng giờ điểm thi thật như thế này, không những là ngoài dự kiến của mình, đừng nói là trường đại học chuyên nghiệp bình thường, giờ ngay cả trường đại học trọng điểm cũng có thể đủ điểm xét tuyển nữa. Vương Thi Thi nàng, quả là sinh được cô con gái văn võ song toàn, tài sắc như nhau a!

So với việc mẹ nàng mừng phát điên lên, ba nàng lại bình tĩnh hơn nhiều.

Ba nàng xoa xoa hai bên má bị mẹ nàng véo cho suýt méo, miệng thốt. "Thỏ Thỏ nhà chúng ta tuy điểm thi thật không tệ chút nào, nhưng để vào trường Z vẫn là chưa chắc, vẫn có chút nguy hiểm. Tới lúc điền hồ sơ, em đừng đưa ra chủ ý linh tinh gì nhé."

Mẹ nàng mặt mờ mịt không hiểu. "Điểm cao như vậy, còn không thể vào trường Z sao?"

"Anh đã tìm hiểu điểm xét tuyển vào trường Z mấy năm gần đây, so với điểm trung bình của các trường trọng điểm phải cao hơn tới năm sáu mươi điểm, em bảo Thỏ Thỏ nhà mình có thể vào được sao chứ?"

Mẹ nàng giờ cũng có chút tỉnh ra, cúi đầu khẽ nói. "Thì Thỏ Thỏ nhà mình thi cũng cao hơn điểm chuẩn tới năm mươi điểm đó thôi..."

"Nhỡ ra tới lúc đó điểm xét tuyển lại cao hơn điểm chuẩn năm mươi mốt điểm, không lẽ em lại thay Thỏ Thỏ đi xin điểm?"

"Em..." Mẹ nàng rốt cục không nói gì lại được.

Sự thật quả là, điền hồ sơ dự tuyển còn quan trọng hơn việc thi rất nhiều, năm nào thi đại học cũng thế, không ít thí sinh vì điền nguyện vọng sai lầm mà bị lỡ mất một năm. Đặc biệt là những người bỗng bột phát thành tích cao như Tiêu Thỏ, lại càng không nên điền sai, một khi sai lầm, rất có thể trả giá đắt.

Thận trọng nhìn lại, rốt cục ba của nàng, người trước giờ chưa bao giờ có thể can thiệp vào việc của con gái, giờ cũng đã có cơ hội ra tay.

Đầu tiên là ông lôi hết những tài liệu thu thập được về việc xét tuyển tuyển sinh để thuyết phục bà vợ, sau đó là lôi Tiêu Thỏ ra "nói chuyện nghiêm túc", tiến hành quá trình "giáo dục tẩy não" đặc biệt, nào là sinh động miêu tả đủ các kiểu hậu quả khủng khiếp, rồi lại còn thao thao bất tuyệt kể về những ví dụ "máu tanh đương trường", "huyết án kinh người" do các sĩ tử chọn lựa nhầm trường mà ra, tất nhiên trong số đó không thiếu vài ví dụ là ông ta tự biên tự diễn sáng tác ra.

Có điều những chuyện đó Tiêu Thỏ hoàn toàn không biết đến, nàng đã hoàn toàn bị ba mẹ mình "nghiêm chỉnh giáo huấn" làm cho chân tóc cũng run lên vì sợ, nên cái quyết tâm ban đầu muốn nộp hồ sơ vào trường đại học Z, giờ cũng bắt đầu lung lay.

Cuối cùng, đến tối hôm trước khi Lăng Siêu nghỉ hè về nhà, cái người nào đó vốn nguyện vọng đầu tiên muốn điền là trường Z, liền đổi thành trường C.

Trường C, xét cho cùng cũng là một đại học không tồi chút nào, nhưng dĩ nhiên so với trường Z cũng có một khoảng cách nhất định nào đó. Có điều, khoảng cách lớn nhất không phải là về việc giảng dạy học hành ở đó, mà chính là khoảng cách địa lý giữa hai trường. Một trường phía đông một trường phía tây, đến ngồi máy bay còn mất tới mấy tiếng chứ đừng nói đi tàu hỏa.

Thế nên hôm sau khi Lăng Siêu về tới nhà, nhìn đến tờ điền danh sách nguyện vọng xét tuyển đã điền xong, mặt liền đen như đêm ba mươi.

Tiêu Thỏ lúc đó đã bị ba mẹ nàng "đầu độc" tới mức chữa không nổi nữa, sợ bị trượt, nên hắn nói gì nàng vẫn không chịu đổi thành trường Z, tay ôm khư khư bộ hồ sơ xét tuyển, thề chết không theo.

Cứ thế cãi nhau vài hiệp xong, Lăng Siêu nổi đóa, buông lại một câu. "Cậu thích học đâu thì học, tôi không thèm quan tâm nữa!" Sau đó hắn quay lưng, không thèm ném cho nàng ánh mắt nào, nhảy vù qua cửa sổ về phòng mình.

Còn lại Tiêu Thỏ, nhìn sững tờ điền nguyện vọng xét tuyển còn trong tay, trong lòng thực không biết nói sao.

Nguyện vọng thứ nhất của tờ điền này vốn đã bị gạch đi viết lại, xóa xóa tẩy tẩy không biết bao nhiêu lần, chữ trên đó cũng mơ hồ không còn rõ nữa, đủ để thấy trong lòng cái kẻ điền nó có biết bao nhiêu do dự không buông.

Nhưng mà tại sao Lăng Siêu không chịu hỏi lý do đã khăng khăng bắt nàng sửa lại, hắn có nghĩ tới việc nàng cảm thấy thế nào không? Nhỡ không trúng vào trường Z, nàng biết làm sao bây giờ? Tiêu Thỏ càng nghĩ trong lòng càng có một nỗi tức giận bùng lên, liền chụp lấy cái bút định đem nguyện vọng chính thức điền vào, nhưng đầu bút vừa chạm vào giấy, bàn tay cầm bút lại do dự không quyết.

Trường C ư, người bắc kẻ nam, về sau muốn gặp được hắn lại càng không dễ dàng chút nào.

Bỗng nhiên nàng lại nhớ tới ngày nọ hắn một thân phong trần bụi bặm vội vã đáp xe từ trường Z tới chỗ nàng, chỉ để nhìn thấy mặt nàng một cái rồi lại chạy xe cả đêm về lại trường đi học... Không biết làm sao lòng nàng lại mềm nhũn ra.

Thật ra, là bởi hắn không nỡ xa nàng nên mới giận nàng đúng không? Cũng như nàng cũng không nỡ xa hắn...

"Cộc cộc cộc..."

Gõ vài lần lên cửa sổ, Tiêu Thỏ phát hiện trong phòng Lăng Siêu lại không có ai hết.

Nàng do dự một lúc, cuối cùng cũng vẫn đẩy cánh cửa ra, nhẹ nhàng rón rén trèo vào trong.

Căn phòng này nàng từ cửa bước vào đã không ít lần, nhưng là trèo cửa sổ mà vào lại là lần đầu tiên, đứng vững trên sàn xong Tiêu Thỏ không tránh khỏi có chút cảm giác kẻ trộm có tật giật mình.

Rốt cục mình tới đây làm gì cơ chứ? Nếu bảo là giải thích xin lỗi hắn, thì hắn cũng sai kia mà? Nếu bảo cãi nhau tiếp, thì nàng lại không muốn. Có điều đơn giản là nàng cảm thấy vẻ mặt hắn lúc nãy bỏ đi khiến người khác cảm thấy thật bứt rứt khó chịu nên nàng nhịn không được muốn chạy sang nhìn...

Đang chìm trong suy nghĩ, ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân, ai đó sắp vào.

Tiêu Thỏ hoảng hốt không kịp nghĩ nhiều, chui thẳng vào gầm giường trốn.

Đúng lúc nàng chui tọt vào gầm giường, cửa phòng liền mở ra, chỉ trong chốc lát một người bước vào. Tiêu Thỏ nhìn lén từ dưới chân giường ra, liếc một cái liền nhận ra đôi dép lê người kia đang mang là của Lăng Siêu.

Hắn vào phòng, đi vòng một vòng quanh giường, sau đó đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài một lát, rồi bỗng nhiên bước lại trước giường đứng sững.

Tiêu Thỏ dưới gầm giường đã cảm thấy căng thẳng tột độ, nàng quỳ rạp trên mặt đất không dám ngọ nguậy, lòng hối hận muốn chết. Mình thật là ngu ngốc mà, nghĩ sao lại vào phòng Lăng Siêu chứ? Đã thế lại còn hồ đồ chui xuống gầm giường. Thi đại học rồi nha, điểm thấp hay cao thì cũng chịu rồi, giờ tới mức này, để Tương Quyên Quyên mà biết thì cô nàng cười nàng tới rụng răng mất!

Cũng may Lăng Siêu dường như cũng không phát hiện ra nàng. Hắn chỉ đứng đó một lát rồi bỏ dép lê ra trèo lên giường. Sau đó vô tuyến trong phòng được bật lên, hắn bật trò chơi điện tử lên chơi một mình.

Tiêu Thỏ lại >_<, cái giường này gầm không cao cho lắm, nàng quỳ mọp xuống như con cún, nằm không ra nằm quỳ không ra quỳ, mặt mũi cũng đều bị ép xuống sàn nhà, mà Lăng Siêu vẫn không có chút dấu hiệu nào là sẽ ra khỏi phòng. Đã thế hắn còn có vẻ càng đánh càng hăng, âm thanh trong trò chơi không ngừng hi ha vang tới, không biết là đã qua mấy bàn rồi.

Cứ như vậy trong tiếng nhạc của trò chơi, Tiêu Thỏ rốt cục không chịu nổi bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị ngủ gật.

Đúng lúc nàng đang mơ mơ màng màng sắp ngủ tới nơi, bỗng dưng có một thứ gì đó ném xuống trước mặt, Tiêu Thỏ vừa nhìn liền hóa đá.

Đây... đây không phải là cái quần bò nãy nàng thấy Lăng Siêu mặc sao?

Sau đó lại xoẹt một tiếng, thêm một cái áo sơ mi bị thả xuống dưới, dĩ nhiên chính là cái áo hồi nãy hắn vừa mặc.

Rồi lại tiếp tục roạt roạt hai tiếng, hai chiếc tất thối rinh cũng bị ném xuống theo. Tiêu Thỏ bịt mũi lại, hoàn toản tỉnh táo, tinh thần hoàn toàn hoảng loạn.

Hắn... đang làm gì thế này? Không lẽ hắn định ngủ... nude sao?

Kể lại thì chậm, chứ sự việc xảy ra nhanh vô cùng, lại thêm một thứ nữa bị ném xuống dưới, lần này là một cái... QUẦN LÓT!

Tiêu Thỏ rốt cục không chịu nổi sự đả kích lớn lao này, theo phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên.

Cơ mà nàng đã quên mình không phải đang ở chỗ khác, mà lại là ở dưới gầm giường. Đầu vừa nhấc lên đã đập thẳng vào thanh giường bên trên, lập tức đau tới đầu hoa mắt váng, nhe răng méo miệng, kêu thảm thiết không thôi.

Chờ tới lúc nàng tỉnh táo lại, đầu hết váng vất, mới phát hiện Lăng Siêu đã xuống ngồi dưới đất, cúi xuống khoái chí nhìn nàng tự lúc nào.

Hắn ăn mặc rất chỉnh tề, đầu tóc thậm chí còn không có chút nào loạn xạ, ánh mắt nheo nheo lại cười gian như muốn nói. "Để xem lần sau cậu còn dám trốn xuống gầm giường nữa hay không?"
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện