Editor: Dứa
Liễu Uyên đứng cách nàng hai ba bước: “A Anh, thật xin lỗi, trẫm đến chậm một bước, chưa kịp nói với nàng chuyện Mãn Mãn bị phụ hoàng đón đi.”
Khương Anh nói: “Bệ hạ bận việc triều chính, không cần quan tâm đến chút chuyện nhỏ này.”
Liễu Uyên mím môi hối hận, hắn muốn đợi khi đến Khương phủ sẽ nói với A Anh, cũng coi như có cớ đến Khương phủ. Kết quả A Anh lại phát hiện ra trước, khiến hắn trông có vẻ rất vô dụng, hắn nói: “Lát nữa gặp phụ hoàng và mẫu hậu, trẫm nói gì, A Anh cứ nghe là được, đêm nay chúng ta sẽ đón Mãn Mãn trở về.”
Khương Anh thầm nghĩ, xem ra trong lòng hắn đã có tính toán, nàng gật đầu theo Liễu Uyên tiến vào. Dọc theo đường đi nến được thắp sáng rực rỡ, nơi Liễu Uyên đi qua, người quỳ đầy đất, chắc hẳn Thái thượng hoàng và Thái hậu đã biết tin tức hai người tới đây.
Mấy năm trước, sức khoẻ Thái thượng hoàng không tốt nên thoái vị sớm, từ khi thoái vị liền cùng Thái hậu chuyển đến hành cung điều dưỡng thân thể. Thời điểm này có lẽ hai người đã dùng xong cơm tối, nghĩ đến đây, Liễu Uyên dẫn Khương Anh rẽ vào lối ngoặt: “A Anh, trẫm đói bụng, chúng ta ăn tối xong rồi hãy đi gặp phụ hoàng mẫu hậu.”
Khương Anh và Bạch Phù nhìn nhau, chạy xe trên đường hồi lâu, mặc dù dọc đường có ăn một chút, nhưng chung quy vẫn đói bụng, vậy nên Khương Anh cũng không phản đối.
Trong lúc dùng cơm, Khương Anh chuyên tâm ăn uống, chỉ có Liễu Uyên không động đũa nhiều, ánh mắt chuyên chú nhìn nàng chằm chằm. Khương Anh giả vờ như không biết, ăn tối xong liền cùng Liễu Uyên đến Thanh Hoà Viên, cuối cùng cũng gặp được Thái thượng hoàng. Thái hậu không ở đây, không biết đã dẫn Mãn Mãn đi đâu.
Tại sảnh chính rộng lớn, cách bày biện gọn gàng, yên tĩnh trang nghiêm, tựa như con người của Thái thượng hoàng. Mấy năm nay Thái thượng hoàng điều dưỡng thân thể khá tốt, thoạt nhìn tinh thần không tệ, gương mặt đoan chính uy nghiêm, khi khóe môi hạ xuống sắc mặt trở nên u ám, trông có vẻ không dễ sống chung.
Chính là dáng vẻ hiện tại của ông, ngồi ghế trên, im lặng cụp mắt nhấp ngụm trà, Liễu Uyên và Khương Anh quỳ hồi lâu, ông vẫn không có động tĩnh. Bầu không khí trong sảnh rất nghiêm trọng, lộ ra cảm giác ngột ngạt như mưa gió sắp ập đến.
Khương Anh cúi đầu, thở dài trong lòng, đêm nay không dễ vượt qua, lẳng lặng chờ Thái thượng hoàng chất vấn. Không nghĩ tới Liễu Uyên lại lên tiếng trước, giọng điệu vô cùng bất mãn: “Phụ hoàng, thân thể A Anh không thoải mái, không nên quỳ lâu.”
Bầu không khí nhất thời đông cứng lại, Khương Anh đang định nói mình không sao, tay áo lại bị Liễu Uyên kéo nhẹ. Nàng nhớ tới sắp xếp của Liễu Uyên, sợ mình phá hỏng chuyện của Liễu Uyên, nàng lập tức ngậm chặt miệng.
Ai ngờ, ngay sau đó “Choang” một tiếng, chén trà trong tay Thái thượng hoàng đập trúng Liễu Uyên. Khương Anh chỉ cảm thấy hoa mắt, nước trà bắn tung toé tới trước mặt được Liễu Uyên dùng tay áo chặn lại. Tuy nhiên trán của Liễu Uyên bị mảnh vỡ của chén trà xẹt qua, máu rỉ ra thành giọt, chảy xuống khóe mắt.
Biến cố tới quá nhanh, Khương Anh hoàn toàn không biết nguyên nhân. Liễu Uyên lại không cho nàng mở miệng, nàng khiếp sợ nhìn Thái thượng hoàng rời khỏi ghế ngồi, đi tới trước mặt Liễu Uyên, dùng chân đá vào bả vai Liễu Uyên. Liễu Uyên rên một tiếng, dựng thẳng thân trên, ngón tay vẫn nắm chặt tay áo Khương Anh, không cho nàng lên tiếng.
Nét mặt Thái thượng hoàng càng giận dữ hơn, nhấc chân đá thêm một cước nữa: “Liễu Uyên, Thái tử đã năm tuổi rồi, vậy mà giờ ta và mẫu hậu ngươi mới biết, ngươi che giấu cũng thật giỏi!”
Trong đầu Khương Anh ầm một tiếng, có ý gì? Nàng đột nhiên nhìn về phía Liễu Uyên, Liễu Uyên nghiêng đầu nhìn lại, máu từ khóe mắt chảy xuống, hắn bình tĩnh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “A Anh ngồi đi.”
Khương Anh: “…”
Trông nàng có tâm trạng ngồi lắm à?
Tình huống hiện tại, thật sự nằm ngoài dự đoán của nàng. Thái thượng hoàng quét mắt nhìn nàng, sau đó cười lạnh với Liễu Uyên: “Ta và mẫu hậu ngươi dung túng ngươi trong mọi chuyện, không ngờ ngươi lại dám lừa gạt chúng ta. Năm đó khi ngươi và Khương Anh ly hôn, ngươi không hề đề cập đến việc Khương Anh mang thai. Nếu ta và mẫu hậu ngươi biết chuyện, sao có thể cho phép Khương Anh dẫn theo Thái tử rời kinh!”
Khương Anh nhất thời sợ hãi, sắc mặt hoàn toàn biến mất, năm đó nàng nói muốn ly hôn, sau khi Liễu Uyên đồng ý, nàng băn khoăn việc mình có thai, sợ rằng Thái thượng hoàng và Thái hậu không đồng ý, nhưng khi ấy Liễu Uyên chỉ nói: “Không cần lo lắng, cứ giao cho Cô.”
Không quá hai ngày, Liễu Uyên trở lại nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu đã đồng ý, lát nữa chúng ta sẽ đi gặp bọn họ, nhớ kỹ, đừng nhiều lời.” Nàng lập tức đồng ý, đi gặp Thái thượng hoàng và Thái hậu, sau đó Liễu Uyên đưa nàng ra khỏi cung.
Nhưng hoá ra, chuyện nàng mang thai chỉ có nàng, Liễu Uyên và Vương thái y biết. Liễu Uyên không cho Vương thái y tiết lộ, tự tiện giấu nhẹm chuyện nàng mang thai đi.
Khó trách Thái thượng hoàng và Thái hậu lại đồng ý cho bọn họ ly hôn, khó trách lúc này Thái thượng hoàng tức giận như vậy. Hoàng tôn vốn nên được nuôi dưỡng dưới gối lại rời xa kinh thành, mãi tới năm tuổi mới gặp mặt, sao có thể không tức giận?
Khương Anh không thể giữ im lặng được nữa, nàng vừa mới hé miệng, Liễu Uyên đã trầm giọng nói: “Đây vốn là chuyện của trẫm và A Anh, không liên quan gì đến phụ hoàng và mẫu hậu.”
“Hay cho một câu không liên quan, đó là hoàng tôn của ta và mẫu hậu ngươi!” Thái thượng hoàng cực kỳ phẫn nỗ, cao giọng hướng ra ngoài cửa: “Người đâu, lấy roi!”
Lập tức có cung nhân dâng roi lên, Thái thượng hoàng cầm trong tay, vung roi lên, tiếng gió phất qua tai Khương Anh. Khương Anh hãi hùng khiếp vía, nàng không sợ bị quất roi, mà sợ thái độ này của Thái thượng hoàng. Nghe nói các hoàng tử trong cung ai cũng từng bị Thái thượng hoàng quất roi, chỉ duy nhất Liễu Uyên là ngoại lệ, Thái thượng hoàng thật sự rất tức giận.
Khương Anh còn đang tính toán xem nên làm thế nào, hai cánh tay dài của người bên cạnh đột nhiên ôm lấy nàng, đặt nàng lên ghế. Nàng kinh ngạc nhìn Liễu Uyên, ngay lúc Liễu Uyên đang nghiêng người, roi đột nhiên lao tới, quất lên lưng Liễu Uyên, tiếng vải vóc bị xé rách vang vọng trong sảnh.
Khương Anh ngơ ngẩn hé miệng: “Bệ hạ…”
“Không sao, nàng cứ yên tâm ngồi đấy.”
Liễu Uyên còn chưa nói hết câu, chân Thái thượng hoàng đã đá tới, cầm roi nói bằng giọng quái gở: “Ta thật sự sinh ra một kẻ si tình!”
Liễu Uyên thừa dịp tránh xa Khương Anh vài bước, cúi người quỳ xuống, để lộ hơn nửa phần lưng, nếu quất thêm một roi nữa sẽ thấy máu, đột nhiên Trưởng Công chúa và Tuyên Vương từ ngoài cửa xông vào, hai người đồng thanh nói: “Phụ hoàng bớt giận!”
“Hoàng huynh nhất thời hồ đồ, chắc chắn hoàng huynh đã biết sai rồi!”
Hai người quỳ gối ở cạnh cửa muốn xin tha cho Liễu Uyên, nhưng tiếng roi đã vang lên, vút một tiếng quất mạnh lên lưng Liễu Uyên, phía sau lưng nhất thời xuất hiện một vệt đỏ, giọt máu li ti bắt đầu thấm ra ngoài.
Trưởng Công chúa sợ hãi hét một tiếng. Khương Anh nhắm chặt hai mắt, lông mi không ngừng run rẩy, bên tai nghe một tiếng phập, nhưng không thấy giọng Liễu Uyên truyền đến, sau đó là vài tiếng phập liên tiếp, vẫn không có tiếng của Liễu Uyên. Tuy nhiên Khương Anh biết chắc chắn phía sau lưng Liễu Uyên đã đẫm máu, trong lòng nàng hiểu rõ, nếu không phải mình nhất quyết muốn mang con rời cung, Liễu Uyên sẽ không phải gánh chịu tội lỗi này, Liễu Uyên bị nàng liên lụy.
“Thái thượng hoàng bớt giận!” Khương Anh đột nhiên mở mắt, từ chỗ ngồi bước xuống, thấy roi giơ lên, nàng bất chấp mọi thứ, chạy nhanh tới, giơ tay lên định nắm lấy chiếc roi. Cổ tay bất ngờ bị kéo lại, là Liễu Uyên vội vàng đứng dậy, một tay kéo nàng đi, tay còn lại giữ chiếc roi đang vụt rất nhanh, ngay lập tức một vết máu xuất hiện trong lòng bàn tay.
Khương Anh loạng choạng đỡ sau lưng hắn, chạm vào một mảng nhầy nhụa. Nàng rụt tay lại nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay đầy máu, nàng không kịp kinh hãi vội vàng quỳ xuống đất: “Thái thượng hoàng bớt giận, Bệ hạ không có lỗi trong chuyện này. Năm đó là dân nữ dùng lời hứa uy hiếp Bệ hạ, Bệ hạ bất đắc dĩ mới phải đồng ý. Đó là lỗi của một mình dẫn nữ, xin Thái thượng hoàng trách phạt!”
Thái thượng hoàng nheo mắt: “Lỗi của một mình ngươi?”
Lưng Liễu Uyên bị thương nhưng mặt hắn chưa từng biến sắc, hiện giờ sắc mặt hắn lại trầm xuống, cánh tay dài kéo Khương Anh tới bên người: “A Anh nói bậy, sao nàng có thể làm chủ thay trẫm?”
Trong lúc nhất thời, Thái thượng hoàng, Trưởng Công chúa và Tuyên Vương đều im lặng. Thái thượng hoàng bỗng chốc cười lạnh, vung tay ném roi, xoay người trở về ghế trên. Nhân lúc ông không để ý, Tuyên Vương len lén bò qua nhặt roi ném ra ngoài cửa, còn nở nụ cười trấn an Khương Anh.
Khương Anh cứng họng, giọng nói lạnh lùng của Thái thượng hoàng từ ghế trên truyền xuống: “Khương cô nương, ngươi nói đây là lỗi của một mình ngươi, ta cũng cho rằng như vậy. Ngươi tự ý đưa huyết mạch hoàng thất rời khỏi kinh thành, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi!”
Ngoại trừ Khương Anh, sắc mặt Trưởng Công chúa và Tuyên Vương đều thay đổi đáng kể. Thái thượng hoàng đã nói ra lời này, coi như không có đường cứu vãn. Không ngờ Liễu Uyên lại kéo Khương Anh định đi ra cửa, Thái thượng hoàng nổi cơn thịnh nộ quát lớn: “Rời khỏi cánh cửa này, cả đời Khương Anh đừng mơ gặp lại Mãn Mãn!”
Khương Anh không rét mà run, một cảm giác ớn lạnh lan tràn khắp tứ chi, sao nàng có thể cả đời không gặp Mãn Mãn? Mãn Mãn là con của nàng!
Khoé mắt Khương Anh lập tức ươn ướt, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng thở dài: “A Anh sợ cái gì, hiện giờ người tại vị là trẫm, sau trẫm là Thái tử.”
Liên tiếp vài tiếng “Choang”, mấy chén trà lần lượt bị ném lại đây, Thái thượng hoàng tức giận tới mức lồng ngực phập phồng, ông rời khỏi ghế, đi thẳng đến chỗ Liễu Uyên: “Roi đâu! Ta muốn đánh chết tên nghịch tử này!”
Ngoài cửa lập tức dâng lên một chiếc roi dài, ông cầm lấy định vung lên. Khương Anh không muốn thấy phụ tử bọn họ vì mình mà bất hòa, nàng tránh thoát khỏi sự trói buộc của Liễu Uyên, lao tới nắm lấy đuôi roi: “Thái thượng hoàng, ngoại trừ việc không thể gặp Mãn Mãn, dân nữ nguyện ý chấp nhận mọi hình phạt!”
“A Anh!”
Liễu Uyên bất mãn muốn ngăn cản nàng, nhưng nàng lắc đầu cự tuyệt, kiên quyết nắm chặt đuôi roi, ánh mắt nhìn thẳng vào Thái thượng hoàng, sắc mặt Thái thượng hoàng âm trầm hỏi: “Thật sao?”
Khương Anh: “Thật sự!”
Thái thượng hoàng nới lỏng roi, lạnh lùng nói: “Được! Ta có hai yêu cầu, chỉ cần Khương cô nương làm được, ta sẽ rút lại câu nói vừa rồi.”
Thái thượng hoàng nói: “Thứ nhất, ngươi phải giúp Liễu Uyên lập hậu! Thứ hai, thân phận ngươi thấp kém, không xứng làm mẫu thân của Thái tử, sau khi lập hậu phải ghi tên Mãn Mãn dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, ngươi vẫn có thể gặp Mãn Mãn nếu muốn.”
Lời này còn chưa rơi xuống đất, Liễu Uyên đã mặt không biểu cảm, giễu cợt một tiếng, kéo Khương Anh ra cửa. Khương Anh kinh ngạc khi bị kéo đi, trong sảnh truyền đến giọng nói tức giận của Thái thượng hoàng: “Khương cô nương nhất định phải làm được, nếu không khó mà gặp được Mãn Mãn!”
Khương Anh còn muốn đáp lại, nhưng tay vừa chạm vào lưng Liễu Uyên, thấy vẫn còn dính ướt, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Liễu Uyên liếc nhìn Bạch Phù đang yên lặng đợi ngoài đại sảnh. Bạch Phù vội tiến lên đỡ Khương Anh, Liễu Uyên dẫn hai người tới một góc vườn khác.
Bạch Phù sai người đi gọi thái y. Khương Anh đứng sang một bên, nhìn Liễu Uyên nằm trên giường, để lộ tấm lưng máu thịt be bét. Thái y vội vàng chạy tới, sau khi cẩn thận bôi thuốc và băng bó vết thương cho Liễu Uyên, mới cùng Bạch Phù đi sắc thuốc.
Khương Anh vẫn đứng bất động, Liễu Uyên ghé mắt nhìn sang, thấy nét mặt nàng ngơ ngẩn, hắn nhẹ giọng nói: “Đêm nay khiến A Anh sợ rồi.”
Khương Anh lắc đầu: “Không phải bị sợ hãi, mà là Bệ hạ vì ta nên mới bị thương, trong lòng ta có phần áy náy.”
Ánh mắt Liễu Uyên ảm đạm: “A Anh không cần áy náy, A Anh chỉ cần tới gần trẫm một chút là được rồi.”
Khương Anh hơi do dự, nhưng rồi nàng vẫn tới bên giường. Liễu Uyên cười nói: “A Anh đừng sợ, Mãn Mãn là con của nàng, không ai có thể cướp đoạt.”
“Bệ hạ thật sự không cần phải làm vậy vì ta, kỳ thực lúc ta hồi kinh cũng có nghĩ đến tình huống khó giải quyết. Tệ nhất là Mãn Mãn bị đón vào cung, thỉnh thoảng ta mới được gặp hắn một lần, chỉ cần trong lòng hắn biết ta là mẫn thân của hắn thì tốt rồi.”
Liễu Uyên đột nhiên ngồi dậy, hắn lập tức tác động lên miệng vết thương phía sau lưng, mặt không đổi sắc, nhưng những lời nói trong miệng phải đắn đo nhiều lần mới dám thốt ra. Hắn rất sợ mình nói sai, khiến Khương Anh không vui, hắn nói: “Trẫm không muốn A Anh đối xử tệ với bản thân mình như vậy.”
Hắn có thể nói như vậy là điều cực kỳ hiếm thấy, Khương Anh kinh ngạc nhướng mày, mỉm cười hồi lâu, nhưng kỳ thực trong lòng không hề dao động.
Khương Anh nói: “Bệ hạ, ta sẽ không đối xử tệ với bản thân mình. Ta đã dự đoán được tình huống này, nhưng vẫn sẵn sàng hồi kinh, cũng vì Mãn Mãn. Mãn Mãn là huyết mạch hoàng thất, hiện giờ lại là Thái tử, ta thấy mấy người Trưởng Công chúa, Tuyên Vương, huynh trưởng đều rất thích Mãn Mãn. Có nhiều người ở bên cạnh Mãn Mãn như vậy, chắc chắn Mãn Mãn sẽ vui vẻ.”
“Mãn Mãn vui vẻ, ta sẽ tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Bệ hạ đừng lo lắng nhiều vì ta.” Giọng điệu của nàng rất nhẹ nhàng, đúng như cuộc đời nàng, chỉ vấp phải Liễu Uyên mà té ngã một lần, đứng dậy đi tiếp là được, về phần Liễu Uyên…
Khương Anh cười nói: “Thái thượng hoàng nói không sai, mấy năm qua bên người Bệ hạ không có ai, quả thực nên lập hậu, ở kinh thành có rất nhiều cô nương thuộc dòng dõi quý tộc, luôn có những người có thể lọt vào mắt xanh của Bệ hạ, Bệ hạ nên nhìn các nàng cho thật kỹ.”
Liễu Uyên cúi đầu, Khương Anh không đoán được vẻ mặt hắn ra sao, chỉ thấy lòng bàn tay đặt trên giường đã nổi đầy gân xanh, có lẽ hắn không vui. Khương Anh nghe thấy tiếng thở dài từ trong miệng hắn: “Lời nói của A Anh còn đau hơn đòn roi của phụ hoàng.”
Liễu Uyên đứng cách nàng hai ba bước: “A Anh, thật xin lỗi, trẫm đến chậm một bước, chưa kịp nói với nàng chuyện Mãn Mãn bị phụ hoàng đón đi.”
Khương Anh nói: “Bệ hạ bận việc triều chính, không cần quan tâm đến chút chuyện nhỏ này.”
Liễu Uyên mím môi hối hận, hắn muốn đợi khi đến Khương phủ sẽ nói với A Anh, cũng coi như có cớ đến Khương phủ. Kết quả A Anh lại phát hiện ra trước, khiến hắn trông có vẻ rất vô dụng, hắn nói: “Lát nữa gặp phụ hoàng và mẫu hậu, trẫm nói gì, A Anh cứ nghe là được, đêm nay chúng ta sẽ đón Mãn Mãn trở về.”
Khương Anh thầm nghĩ, xem ra trong lòng hắn đã có tính toán, nàng gật đầu theo Liễu Uyên tiến vào. Dọc theo đường đi nến được thắp sáng rực rỡ, nơi Liễu Uyên đi qua, người quỳ đầy đất, chắc hẳn Thái thượng hoàng và Thái hậu đã biết tin tức hai người tới đây.
Mấy năm trước, sức khoẻ Thái thượng hoàng không tốt nên thoái vị sớm, từ khi thoái vị liền cùng Thái hậu chuyển đến hành cung điều dưỡng thân thể. Thời điểm này có lẽ hai người đã dùng xong cơm tối, nghĩ đến đây, Liễu Uyên dẫn Khương Anh rẽ vào lối ngoặt: “A Anh, trẫm đói bụng, chúng ta ăn tối xong rồi hãy đi gặp phụ hoàng mẫu hậu.”
Khương Anh và Bạch Phù nhìn nhau, chạy xe trên đường hồi lâu, mặc dù dọc đường có ăn một chút, nhưng chung quy vẫn đói bụng, vậy nên Khương Anh cũng không phản đối.
Trong lúc dùng cơm, Khương Anh chuyên tâm ăn uống, chỉ có Liễu Uyên không động đũa nhiều, ánh mắt chuyên chú nhìn nàng chằm chằm. Khương Anh giả vờ như không biết, ăn tối xong liền cùng Liễu Uyên đến Thanh Hoà Viên, cuối cùng cũng gặp được Thái thượng hoàng. Thái hậu không ở đây, không biết đã dẫn Mãn Mãn đi đâu.
Tại sảnh chính rộng lớn, cách bày biện gọn gàng, yên tĩnh trang nghiêm, tựa như con người của Thái thượng hoàng. Mấy năm nay Thái thượng hoàng điều dưỡng thân thể khá tốt, thoạt nhìn tinh thần không tệ, gương mặt đoan chính uy nghiêm, khi khóe môi hạ xuống sắc mặt trở nên u ám, trông có vẻ không dễ sống chung.
Chính là dáng vẻ hiện tại của ông, ngồi ghế trên, im lặng cụp mắt nhấp ngụm trà, Liễu Uyên và Khương Anh quỳ hồi lâu, ông vẫn không có động tĩnh. Bầu không khí trong sảnh rất nghiêm trọng, lộ ra cảm giác ngột ngạt như mưa gió sắp ập đến.
Khương Anh cúi đầu, thở dài trong lòng, đêm nay không dễ vượt qua, lẳng lặng chờ Thái thượng hoàng chất vấn. Không nghĩ tới Liễu Uyên lại lên tiếng trước, giọng điệu vô cùng bất mãn: “Phụ hoàng, thân thể A Anh không thoải mái, không nên quỳ lâu.”
Bầu không khí nhất thời đông cứng lại, Khương Anh đang định nói mình không sao, tay áo lại bị Liễu Uyên kéo nhẹ. Nàng nhớ tới sắp xếp của Liễu Uyên, sợ mình phá hỏng chuyện của Liễu Uyên, nàng lập tức ngậm chặt miệng.
Ai ngờ, ngay sau đó “Choang” một tiếng, chén trà trong tay Thái thượng hoàng đập trúng Liễu Uyên. Khương Anh chỉ cảm thấy hoa mắt, nước trà bắn tung toé tới trước mặt được Liễu Uyên dùng tay áo chặn lại. Tuy nhiên trán của Liễu Uyên bị mảnh vỡ của chén trà xẹt qua, máu rỉ ra thành giọt, chảy xuống khóe mắt.
Biến cố tới quá nhanh, Khương Anh hoàn toàn không biết nguyên nhân. Liễu Uyên lại không cho nàng mở miệng, nàng khiếp sợ nhìn Thái thượng hoàng rời khỏi ghế ngồi, đi tới trước mặt Liễu Uyên, dùng chân đá vào bả vai Liễu Uyên. Liễu Uyên rên một tiếng, dựng thẳng thân trên, ngón tay vẫn nắm chặt tay áo Khương Anh, không cho nàng lên tiếng.
Nét mặt Thái thượng hoàng càng giận dữ hơn, nhấc chân đá thêm một cước nữa: “Liễu Uyên, Thái tử đã năm tuổi rồi, vậy mà giờ ta và mẫu hậu ngươi mới biết, ngươi che giấu cũng thật giỏi!”
Trong đầu Khương Anh ầm một tiếng, có ý gì? Nàng đột nhiên nhìn về phía Liễu Uyên, Liễu Uyên nghiêng đầu nhìn lại, máu từ khóe mắt chảy xuống, hắn bình tĩnh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “A Anh ngồi đi.”
Khương Anh: “…”
Trông nàng có tâm trạng ngồi lắm à?
Tình huống hiện tại, thật sự nằm ngoài dự đoán của nàng. Thái thượng hoàng quét mắt nhìn nàng, sau đó cười lạnh với Liễu Uyên: “Ta và mẫu hậu ngươi dung túng ngươi trong mọi chuyện, không ngờ ngươi lại dám lừa gạt chúng ta. Năm đó khi ngươi và Khương Anh ly hôn, ngươi không hề đề cập đến việc Khương Anh mang thai. Nếu ta và mẫu hậu ngươi biết chuyện, sao có thể cho phép Khương Anh dẫn theo Thái tử rời kinh!”
Khương Anh nhất thời sợ hãi, sắc mặt hoàn toàn biến mất, năm đó nàng nói muốn ly hôn, sau khi Liễu Uyên đồng ý, nàng băn khoăn việc mình có thai, sợ rằng Thái thượng hoàng và Thái hậu không đồng ý, nhưng khi ấy Liễu Uyên chỉ nói: “Không cần lo lắng, cứ giao cho Cô.”
Không quá hai ngày, Liễu Uyên trở lại nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu đã đồng ý, lát nữa chúng ta sẽ đi gặp bọn họ, nhớ kỹ, đừng nhiều lời.” Nàng lập tức đồng ý, đi gặp Thái thượng hoàng và Thái hậu, sau đó Liễu Uyên đưa nàng ra khỏi cung.
Nhưng hoá ra, chuyện nàng mang thai chỉ có nàng, Liễu Uyên và Vương thái y biết. Liễu Uyên không cho Vương thái y tiết lộ, tự tiện giấu nhẹm chuyện nàng mang thai đi.
Khó trách Thái thượng hoàng và Thái hậu lại đồng ý cho bọn họ ly hôn, khó trách lúc này Thái thượng hoàng tức giận như vậy. Hoàng tôn vốn nên được nuôi dưỡng dưới gối lại rời xa kinh thành, mãi tới năm tuổi mới gặp mặt, sao có thể không tức giận?
Khương Anh không thể giữ im lặng được nữa, nàng vừa mới hé miệng, Liễu Uyên đã trầm giọng nói: “Đây vốn là chuyện của trẫm và A Anh, không liên quan gì đến phụ hoàng và mẫu hậu.”
“Hay cho một câu không liên quan, đó là hoàng tôn của ta và mẫu hậu ngươi!” Thái thượng hoàng cực kỳ phẫn nỗ, cao giọng hướng ra ngoài cửa: “Người đâu, lấy roi!”
Lập tức có cung nhân dâng roi lên, Thái thượng hoàng cầm trong tay, vung roi lên, tiếng gió phất qua tai Khương Anh. Khương Anh hãi hùng khiếp vía, nàng không sợ bị quất roi, mà sợ thái độ này của Thái thượng hoàng. Nghe nói các hoàng tử trong cung ai cũng từng bị Thái thượng hoàng quất roi, chỉ duy nhất Liễu Uyên là ngoại lệ, Thái thượng hoàng thật sự rất tức giận.
Khương Anh còn đang tính toán xem nên làm thế nào, hai cánh tay dài của người bên cạnh đột nhiên ôm lấy nàng, đặt nàng lên ghế. Nàng kinh ngạc nhìn Liễu Uyên, ngay lúc Liễu Uyên đang nghiêng người, roi đột nhiên lao tới, quất lên lưng Liễu Uyên, tiếng vải vóc bị xé rách vang vọng trong sảnh.
Khương Anh ngơ ngẩn hé miệng: “Bệ hạ…”
“Không sao, nàng cứ yên tâm ngồi đấy.”
Liễu Uyên còn chưa nói hết câu, chân Thái thượng hoàng đã đá tới, cầm roi nói bằng giọng quái gở: “Ta thật sự sinh ra một kẻ si tình!”
Liễu Uyên thừa dịp tránh xa Khương Anh vài bước, cúi người quỳ xuống, để lộ hơn nửa phần lưng, nếu quất thêm một roi nữa sẽ thấy máu, đột nhiên Trưởng Công chúa và Tuyên Vương từ ngoài cửa xông vào, hai người đồng thanh nói: “Phụ hoàng bớt giận!”
“Hoàng huynh nhất thời hồ đồ, chắc chắn hoàng huynh đã biết sai rồi!”
Hai người quỳ gối ở cạnh cửa muốn xin tha cho Liễu Uyên, nhưng tiếng roi đã vang lên, vút một tiếng quất mạnh lên lưng Liễu Uyên, phía sau lưng nhất thời xuất hiện một vệt đỏ, giọt máu li ti bắt đầu thấm ra ngoài.
Trưởng Công chúa sợ hãi hét một tiếng. Khương Anh nhắm chặt hai mắt, lông mi không ngừng run rẩy, bên tai nghe một tiếng phập, nhưng không thấy giọng Liễu Uyên truyền đến, sau đó là vài tiếng phập liên tiếp, vẫn không có tiếng của Liễu Uyên. Tuy nhiên Khương Anh biết chắc chắn phía sau lưng Liễu Uyên đã đẫm máu, trong lòng nàng hiểu rõ, nếu không phải mình nhất quyết muốn mang con rời cung, Liễu Uyên sẽ không phải gánh chịu tội lỗi này, Liễu Uyên bị nàng liên lụy.
“Thái thượng hoàng bớt giận!” Khương Anh đột nhiên mở mắt, từ chỗ ngồi bước xuống, thấy roi giơ lên, nàng bất chấp mọi thứ, chạy nhanh tới, giơ tay lên định nắm lấy chiếc roi. Cổ tay bất ngờ bị kéo lại, là Liễu Uyên vội vàng đứng dậy, một tay kéo nàng đi, tay còn lại giữ chiếc roi đang vụt rất nhanh, ngay lập tức một vết máu xuất hiện trong lòng bàn tay.
Khương Anh loạng choạng đỡ sau lưng hắn, chạm vào một mảng nhầy nhụa. Nàng rụt tay lại nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay đầy máu, nàng không kịp kinh hãi vội vàng quỳ xuống đất: “Thái thượng hoàng bớt giận, Bệ hạ không có lỗi trong chuyện này. Năm đó là dân nữ dùng lời hứa uy hiếp Bệ hạ, Bệ hạ bất đắc dĩ mới phải đồng ý. Đó là lỗi của một mình dẫn nữ, xin Thái thượng hoàng trách phạt!”
Thái thượng hoàng nheo mắt: “Lỗi của một mình ngươi?”
Lưng Liễu Uyên bị thương nhưng mặt hắn chưa từng biến sắc, hiện giờ sắc mặt hắn lại trầm xuống, cánh tay dài kéo Khương Anh tới bên người: “A Anh nói bậy, sao nàng có thể làm chủ thay trẫm?”
Trong lúc nhất thời, Thái thượng hoàng, Trưởng Công chúa và Tuyên Vương đều im lặng. Thái thượng hoàng bỗng chốc cười lạnh, vung tay ném roi, xoay người trở về ghế trên. Nhân lúc ông không để ý, Tuyên Vương len lén bò qua nhặt roi ném ra ngoài cửa, còn nở nụ cười trấn an Khương Anh.
Khương Anh cứng họng, giọng nói lạnh lùng của Thái thượng hoàng từ ghế trên truyền xuống: “Khương cô nương, ngươi nói đây là lỗi của một mình ngươi, ta cũng cho rằng như vậy. Ngươi tự ý đưa huyết mạch hoàng thất rời khỏi kinh thành, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi!”
Ngoại trừ Khương Anh, sắc mặt Trưởng Công chúa và Tuyên Vương đều thay đổi đáng kể. Thái thượng hoàng đã nói ra lời này, coi như không có đường cứu vãn. Không ngờ Liễu Uyên lại kéo Khương Anh định đi ra cửa, Thái thượng hoàng nổi cơn thịnh nộ quát lớn: “Rời khỏi cánh cửa này, cả đời Khương Anh đừng mơ gặp lại Mãn Mãn!”
Khương Anh không rét mà run, một cảm giác ớn lạnh lan tràn khắp tứ chi, sao nàng có thể cả đời không gặp Mãn Mãn? Mãn Mãn là con của nàng!
Khoé mắt Khương Anh lập tức ươn ướt, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng thở dài: “A Anh sợ cái gì, hiện giờ người tại vị là trẫm, sau trẫm là Thái tử.”
Liên tiếp vài tiếng “Choang”, mấy chén trà lần lượt bị ném lại đây, Thái thượng hoàng tức giận tới mức lồng ngực phập phồng, ông rời khỏi ghế, đi thẳng đến chỗ Liễu Uyên: “Roi đâu! Ta muốn đánh chết tên nghịch tử này!”
Ngoài cửa lập tức dâng lên một chiếc roi dài, ông cầm lấy định vung lên. Khương Anh không muốn thấy phụ tử bọn họ vì mình mà bất hòa, nàng tránh thoát khỏi sự trói buộc của Liễu Uyên, lao tới nắm lấy đuôi roi: “Thái thượng hoàng, ngoại trừ việc không thể gặp Mãn Mãn, dân nữ nguyện ý chấp nhận mọi hình phạt!”
“A Anh!”
Liễu Uyên bất mãn muốn ngăn cản nàng, nhưng nàng lắc đầu cự tuyệt, kiên quyết nắm chặt đuôi roi, ánh mắt nhìn thẳng vào Thái thượng hoàng, sắc mặt Thái thượng hoàng âm trầm hỏi: “Thật sao?”
Khương Anh: “Thật sự!”
Thái thượng hoàng nới lỏng roi, lạnh lùng nói: “Được! Ta có hai yêu cầu, chỉ cần Khương cô nương làm được, ta sẽ rút lại câu nói vừa rồi.”
Thái thượng hoàng nói: “Thứ nhất, ngươi phải giúp Liễu Uyên lập hậu! Thứ hai, thân phận ngươi thấp kém, không xứng làm mẫu thân của Thái tử, sau khi lập hậu phải ghi tên Mãn Mãn dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, ngươi vẫn có thể gặp Mãn Mãn nếu muốn.”
Lời này còn chưa rơi xuống đất, Liễu Uyên đã mặt không biểu cảm, giễu cợt một tiếng, kéo Khương Anh ra cửa. Khương Anh kinh ngạc khi bị kéo đi, trong sảnh truyền đến giọng nói tức giận của Thái thượng hoàng: “Khương cô nương nhất định phải làm được, nếu không khó mà gặp được Mãn Mãn!”
Khương Anh còn muốn đáp lại, nhưng tay vừa chạm vào lưng Liễu Uyên, thấy vẫn còn dính ướt, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Liễu Uyên liếc nhìn Bạch Phù đang yên lặng đợi ngoài đại sảnh. Bạch Phù vội tiến lên đỡ Khương Anh, Liễu Uyên dẫn hai người tới một góc vườn khác.
Bạch Phù sai người đi gọi thái y. Khương Anh đứng sang một bên, nhìn Liễu Uyên nằm trên giường, để lộ tấm lưng máu thịt be bét. Thái y vội vàng chạy tới, sau khi cẩn thận bôi thuốc và băng bó vết thương cho Liễu Uyên, mới cùng Bạch Phù đi sắc thuốc.
Khương Anh vẫn đứng bất động, Liễu Uyên ghé mắt nhìn sang, thấy nét mặt nàng ngơ ngẩn, hắn nhẹ giọng nói: “Đêm nay khiến A Anh sợ rồi.”
Khương Anh lắc đầu: “Không phải bị sợ hãi, mà là Bệ hạ vì ta nên mới bị thương, trong lòng ta có phần áy náy.”
Ánh mắt Liễu Uyên ảm đạm: “A Anh không cần áy náy, A Anh chỉ cần tới gần trẫm một chút là được rồi.”
Khương Anh hơi do dự, nhưng rồi nàng vẫn tới bên giường. Liễu Uyên cười nói: “A Anh đừng sợ, Mãn Mãn là con của nàng, không ai có thể cướp đoạt.”
“Bệ hạ thật sự không cần phải làm vậy vì ta, kỳ thực lúc ta hồi kinh cũng có nghĩ đến tình huống khó giải quyết. Tệ nhất là Mãn Mãn bị đón vào cung, thỉnh thoảng ta mới được gặp hắn một lần, chỉ cần trong lòng hắn biết ta là mẫn thân của hắn thì tốt rồi.”
Liễu Uyên đột nhiên ngồi dậy, hắn lập tức tác động lên miệng vết thương phía sau lưng, mặt không đổi sắc, nhưng những lời nói trong miệng phải đắn đo nhiều lần mới dám thốt ra. Hắn rất sợ mình nói sai, khiến Khương Anh không vui, hắn nói: “Trẫm không muốn A Anh đối xử tệ với bản thân mình như vậy.”
Hắn có thể nói như vậy là điều cực kỳ hiếm thấy, Khương Anh kinh ngạc nhướng mày, mỉm cười hồi lâu, nhưng kỳ thực trong lòng không hề dao động.
Khương Anh nói: “Bệ hạ, ta sẽ không đối xử tệ với bản thân mình. Ta đã dự đoán được tình huống này, nhưng vẫn sẵn sàng hồi kinh, cũng vì Mãn Mãn. Mãn Mãn là huyết mạch hoàng thất, hiện giờ lại là Thái tử, ta thấy mấy người Trưởng Công chúa, Tuyên Vương, huynh trưởng đều rất thích Mãn Mãn. Có nhiều người ở bên cạnh Mãn Mãn như vậy, chắc chắn Mãn Mãn sẽ vui vẻ.”
“Mãn Mãn vui vẻ, ta sẽ tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Bệ hạ đừng lo lắng nhiều vì ta.” Giọng điệu của nàng rất nhẹ nhàng, đúng như cuộc đời nàng, chỉ vấp phải Liễu Uyên mà té ngã một lần, đứng dậy đi tiếp là được, về phần Liễu Uyên…
Khương Anh cười nói: “Thái thượng hoàng nói không sai, mấy năm qua bên người Bệ hạ không có ai, quả thực nên lập hậu, ở kinh thành có rất nhiều cô nương thuộc dòng dõi quý tộc, luôn có những người có thể lọt vào mắt xanh của Bệ hạ, Bệ hạ nên nhìn các nàng cho thật kỹ.”
Liễu Uyên cúi đầu, Khương Anh không đoán được vẻ mặt hắn ra sao, chỉ thấy lòng bàn tay đặt trên giường đã nổi đầy gân xanh, có lẽ hắn không vui. Khương Anh nghe thấy tiếng thở dài từ trong miệng hắn: “Lời nói của A Anh còn đau hơn đòn roi của phụ hoàng.”
Danh sách chương