Editor: Dứa

“Không nhọc Khương cô nương ra tay, bọn họ sẽ tự thỉnh tội.”

Liễu Uyên vươn cánh tay dài, cứng rắn ngăn cản, Khương Anh không còn đường thoát, chỉ hận mình lỡ miệng, đành phải nhắc lại chuyện cũ: “Không ngờ cũng có ngày Bệ hạ làm khó người khác.”

Lời nói mạo phạm, nhưng Khương Anh đành phải nhắc lại, nhớ năm đó sau khi tiến vào Đông Cung, nàng chưa từng gặp khó khăn hay chịu khổ gì, ngược lại Liễu Uyên luôn tôn trọng nàng, toàn bộ Đông Cung cũng đều cung kính Thái tử phi là nàng, chưa từng đối xử tệ bạc với nàng.

Khi đó, chuyện nàng không muốn làm, Liễu Uyên sẽ không ép buộc nàng, Liễu Uyên từng nói: “Trong mọi việc, nếu nàng tiến một bước, Cô sẽ tiến mười bước, nàng lùi một bước, Cô sẽ lùi mười bước, Cô sẽ không ép buộc nàng.”

Liễu Uyên thực sự làm được, khi Khương Anh đề nghị ly hôn, Liễu Uyên chưa từng ép nàng ở lại, mà lập tức đồng ý, hắn nghiêm túc tuân thủ nguyên tắc “Không ép buộc”.

Vì lý do đó nên Khương Anh đã rời khỏi Đông Cung, nàng cho rằng Liễu Uyên không ép buộc là vì hắn không có ham muốn hay đòi hỏi, thật đáng buồn khi nhận ra chuyện Liễu Uyên không có ham muốn gì với mình.

Năm đó có thể làm được như thế, không có lý gì bây giờ lại không làm được.

Nàng không muốn, Liễu Uyên không thể ép buộc nàng.

Sắc trời xám xịt, màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm lấy hai người, Khương Anh ngửa cổ, cố gắng mở to mắt nhìn Liễu Uyên chằm chằm. Nàng cũng học được cách nhìn thẳng vào người khác, nhưng gương mặt Liễu Uyên bị bóng tối che phủ, hắn giận hay vui, thật sự không nhìn rõ.

Nàng chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp có phần tức giận của Liễu Uyên: “Là nàng nói cần lấy số đo của trẫm, nàng tiến một bước, trẫm có thể tiến mười bước.”

“Do ta lỡ miệng, không thể coi là thật!”

“Là nàng nói đã quên chuyện trước kia trẫm không cho nàng uống rượu, sau đó lại nhắc đến kích cỡ năm đó của trẫm, nàng vẫn còn nhớ rõ số đo của trẫm, với trẫm mà nói, đó không chỉ là tiến thêm một bước!”

Khương Anh kinh ngạc: “Ta nhớ số đo của Bệ hạ cũng không phải chuyện gì to tát!”

“Với trẫm mà nói, đó chính là chuyện lớn!”

Liễu Uyên tức giận dừng lại, cánh tay dài vòng qua người Khương Anh, nâng nàng lên bước nhanh ra sân sau. Khương Anh giãy giụa muốn thoát, vuốt ngực thở ra: “Như lời Bệ hạ nói, ta là người lựa chọn, hiện tại ta không muốn, theo nguyên tắc của Bệ hạ, Bệ hạ nên rời đi ngay lập tức.”

Liễu Uyên ngó lơ không thèm nghe, một tay đẩy cửa phòng, căn phòng tựa như một con thú u ám khổng lồ, im lặng đến đáng sợ, Khương Anh không nhích được bước chân, trái tim run rẩy, nàng bức thiết cần một lý do: “Xin Bệ hạ giải thích nghi ngờ của ta, chỉ làm quần áo cho huynh trưởng, làm hay không cũng không phải chuyện cấp bách, vì sao Bệ hạ lại nhất quyết phá vỡ nguyên tắc?”

Trong sân không có bất kỳ âm thanh nào khác, Liễu Uyên nghe rất rõ lời thỉnh giáo chân thành của nàng, chính vì nghe rõ, nên hắn đột nhiên bừng bừng lửa giận, nửa người phải dựa lên cửa, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn lại đứng thẳng vững vàng: “Trẫm cũng mời Khương cô nương giải thích nghi hoặc của trẫm.”

“Vì sao Khương cô nương lại về kinh? Vì sao lại ở lại?”

Khương Anh trả lời rất nhanh: “Bệ hạ, ta rời kinh sáu năm, đi qua rất nhiều nơi, cuối cùng vẫn thích kinh thành nhất, ta nhớ kinh thành, nên quay trở về. Nếu đã trở về, ta sẽ không đi nữa, ta muốn ổn định cuộc sống tại kinh thành.”

“Không còn nguyên nhân nào khác?”

“Khương Anh tuyệt đối không có suy nghĩ nào khác.”

“Hay cho câu tuyệt đối không có suy nghĩ nào khác! Vậy đứa nhỏ kia thì thế nào?” Liễu Uyên từng bước tới gần, khi tới trước mặt Khương Anh, hắn cúi người thấp giọng thở dài: “Khương Anh, nàng suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”

Trong mắt Liễu Uyên bừng bừng lửa giận, Khương Anh ngẩng đầu đón nhận, không hề có ý lùi bước: “Trước khi hồi kinh ta đã suy nghĩ rõ ràng, nếu Bệ hạ không thích Mãn Mãn, ta sẽ nuôi dưỡng thằng bé, còn nếu Bệ hạ không muốn cốt nhục chia lìa, ta nguyện ý cùng Bệ hạ nuôi dưỡng Mãn Mãn khôn lớn.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Liễu Uyên giật mình hỏi: “Nàng đồng ý cho Mãn Mãn tiến cung?”

Khương Anh nói: “Bệ hạ, Mãn Mãn là con của ta, không sai, nhưng hắn cũng là huyết mạch hoàng thất, ta không dám giấu giếm. Tương Vương gia nói đứa nhỏ này ta không làm chủ được, nếu Bệ hạ kiên quyết đưa Mãn Mãn tiến cung, ta chắc chắn không thể ngăn cản, ta chỉ xin có thể thỉnh thoảng gặp mặt Mãn Mãn là được.”

Trong bầu không khí im lặng, Khương Anh nói: “Mãn Mãn cần ta, cũng cần cha, Bệ hạ hiểu rõ đạo lý này, ta sẽ không ích kỷ tới mức để Mãn Mãn không có cha.”

“Nàng suy nghĩ rất đúng, Mãn Mãn đi theo nàng từ nhỏ, thằng bé không thể sống thiếu nàng, nếu hắn không muốn tiến cung một mình, nhất quyết muốn đưa nàng đi cùng, nàng tính thế nào?”

Thân thể Liễu Uyên vẫn cúi xuống, như đang trong tư thế đầu hàng, không hề động đậy, chỉ lẳng lặng chờ đáp án. Khương Anh cũng không để hắn chờ quá lâu, nàng nói: “Bệ hạ chớ có lo lắng, ta sẽ thuyết phục Mãn Mãn.”

Liễu Uyên nhắm mắt: “Hắn gây sự, hắn khóc, hắn quấn chặt lấy nàng thì sao? Nàng có nhớ nhung khi hắn ở trong cung không? Ban đêm hắn ở tẩm điện ngủ không ngon thì sao? Khương Anh, nàng thật sự không lo lắng cho hắn ư?”

“Bệ hạ lo quá rồi, Mãn Mãn sẽ không như thế.”

“Chuyện vẫn chưa xảy ra, sao nàng biết hắn sẽ không?”

“Nếu Bệ hạ lo nhiều như vậy, hãy để Mãn Mãn tiếp tục ở bên cạnh ta, Bệ hạ có thể tới thăm hắn bất cứ lúc nào, đợi hắn lớn hơn chút lại tiến cung, được không?”

Gió đêm lạnh phất qua giọng nói của Liễu Uyên: “Ý của Khương cô nương là dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể tiến cung cùng Mãn Mãn, đúng không?”

Khương Anh trả lời rõ ràng kiên quyết: “Ta và Bệ hạ đã ly hôn, không có khả năng tự mình tiến cung.” Nàng thấy Liễu Uyên vẫn bất động như cũ, chỉ nghe được tiếng hô hấp dồn dập của hắn, dường như có phần tức giận, nhưng trong giây lát lại bình ổn, một lúc sau mới đặt câu hỏi: “Để Mãn Mãn ở bên cạnh nàng, trẫm tới thăm bất cứ lúc nào, chính là phương án ổn thoả nhất rồi?”

Khương Anh không chịu nhượng bộ: “Đối với ta mà nói, đó là phương án tốt nhất.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Liễu Uyên lùi từng bước về phía sau, giọng nói cứng ngắc: “Vừa rồi là trẫm hồ đồ, lời trẫm nói năm xưa tất nhiên sẽ tuân thủ nghiêm ngặt, mọi việc nàng không muốn, trẫm sẽ không ép buộc.”

Thân hình cao lớn biến mất trong bóng tối, Liễu Uyên bước chân rời đi vừa nhẹ lại vừa nhanh, cho đến khi trong sân chỉ còn lại một mình Khương Anh, nàng mới thở phào nặng nề. Không đòi hỏi điều gì khác, đây đã là kết quả tốt nhất.

Khương Anh bình ổn hơi thở, trở về Khương phủ, thấy Khương Mãn đang gặm hồ lô đường dưới sự chăm sóc của thị nữ. Hắn gặm rất vui vẻ thích ý, nhất thời muốn nói lại thôi. Quên đi, tạm thời chưa nhắc tới Liễu Uyên với hắn, đợi phụ tử hai người gặp mặt rồi nói.

Ngày hôm sau, lúc Khương Mãn chuẩn bị tan học, Khương Anh còn đang ở quán rượu, Bạch Tiêu đang chuẩn bị đến học đường đón Khương Mãn thì nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân, vừa quay đầu nhìn, sắc mặt thay đổi.

Liễu Uyên dẫn đầu sải bước về phía trước, bộ quần áo hoa văn gọn gàng ôm lấy thân hình khoẻ mạnh, dung mạo đường hoàng tuấn tú, đôi mắt đen thăm thẳm quét qua Bạch Tiêu, khóe môi mím xuống.

Bạch Tiêu hít một hơi, đầu gối hơi khuỵu lập tức đứng thẳng, nhìn Liễu Uyên dẫn theo mấy người Tiết Thủ phụ đi về phía phòng học của Khương Mãn, hắn xoay người đi thẳng đến quán rượu.

Bên cạnh cửa sổ phòng học có trồng một cây liễu, cành lá tốt tươi, mấy người tùy tùng gạt cành liễu, Liễu Uyên chắp tay đứng lại gần, ánh mắt chăm chú nhìn Khương Mãn, sắc mặt như thường, không có gì đặc biệt.

Tiết Thủ phụ nghĩ thầm, không hổ là Bệ hạ, dù là lần đầu tiên gặp con trai, con trai lại giống mình như đúc, cũng có thể bình tĩnh đến vậy.

Sắp đến giờ tan học, bọn nhỏ không ngồi yên được nữa, khi thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, lập tức bàn tán xôn xao, phu tử trên bục giảng cũng đã bị các tùy tùng mời ra ngoài.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khương Mãn đang thu dọn tập viết, chợt nghe bạn cùng bàn kinh ngạc hô lớn: “Mãn Mãn, cha ngươi còn sống!”

Mọi người ngoài phòng: “…!”

Đứa trẻ đáng yêu, ngươi đang nói gì thế!

“Không có khả năng, mẫu thân nói người chết không thể sống lại, ngày hôm qua chúng ta còn cùng nhau thắp hương cho cha hắn mà!”

Khương Mãn không ngẩng đầu lên, một số bạn học nhỏ cũng nhìn thấy, xúm lại hỏi bạn cùng bàn Khương Mãn: “Ngươi nói cha Mãn Mãn đã chết, nhưng ông ấy lại giống hệt Mãn Mãn nha!”

Bạn cùng bàn kêu to: “Mãn Mãn nói trước giờ hắn chưa từng gặp cha, mẫu thân hắn nói cha hắn bận việc quan trọng, mẫu thân ta nói, loại tình huống này đồng nghĩa với chết rồi nha!”

Mãn Mãn phụ họa: “Ta xác nhận, ta lớn như vậy, còn chưa gặp cha bao giờ đâu, cho nên chắc chắn là chết rồi!”

“Nhưng mà Mãn Mãn, ông ấy thật sự rất giống ngươi nha!”

Mãn Mãn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Giống cũng không phải, ta rất nhớ cha!” Sau đó chìa tay với bạn cùng bàn, mở lòng bàn tay: “Bài vị của cha mà ngươi làm cho ta đâu, ta sợ mẫu thân phát hiện sẽ đau lòng, nên cất vào cặp sách.”

“Đây, cho ngươi.” Bạn cùng bàn rút một tấm bìa cứng ra đưa cho hắn.

Các bạn học nhỏ còn lại vui mừng phấn chấn: “Định thắp hương à?”

“Cho ngươi lửa.”

“Cho ngươi hương!”

“Đốt luôn tập viết đi, đốt rồi không cần viết nữa …”

Mọi người ngoài phòng: “…!”

Các bạn nhỏ đáng yêu, các ngươi mang thứ gì đi học vậy!

Tiết Thủ phụ sắp ngất rồi, Trình Thứ phụ kiên cường nâng ông dậy, hai ông lão lảo đảo bước vào phòng, nhưng đương sự Liễu Uyên lại rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm gương mặt đẫm nước mắt của Khương Mãn, nhướng mày.

Không sai, Khương Mãn đang ôm tấm bìa cứng khóc lóc, hắn thực sự nhớ cha mình, mắt thấy hương đã cháy, rất nhiều tập viết liên quan cũng cháy theo, bầu không khí đã đạt tới, Khương Mãn cảm thấy mình nên nói vài câu được bạn cùng bàn dạy: “Cha, ngài đi đã…”

“Câm miệng!”

Hai ông lão sắc mặt trắng bệch chạy tới, Khương Mãn mặt đầy nước mắt, vô cùng kinh ngạc: “Cữu cữu…”

Đúng là Tiết Thủ phụ và Trình Thứ phụ đã trở thành huynh trưởng của Khương Anh, nhưng vẫn không đỡ được một tiếng cữu cữu này của tiểu hoàng tử, dưới chân hai ông lão loạng choạng, trực tiếp ngã lên đống lửa, ngọn lửa lập tức bén lên ống tay áo!

“Bệ hạ cứu thần!”

Tiếng thét chói tai vừa phát ra, một bóng dáng cao lớn vụt tới, nhanh chóng duỗi tay túm lấy, mỗi tay xách một người, sau đó xoay người ném cho tùy tùng: “Dập lửa!”

Hai tùy tùng kéo ra ngoài dập lửa, các tùy tùng còn lại đã bê nước tới, dập tắt ngọn lửa đang bốc cháy.

Thân hình cao lớn của Liễu Uyên giống như một ngọn núi cao sừng sững không thể chạm tới, các bạn nhỏ đứng quá gần, chỉ cảm thấy bóng tối che phủ bầu trời, không khỏi dùng sức ngửa cổ lên xem, nhưng cho dù có cố gắng cũng không nhìn rõ người trước mặt trông như thế nào.

Khương Mãn vô cùng tức giận, ôm tấm bìa cứng bò lên bàn, nhưng dùng sức ngửa cổ lên, vẫn cảm thấy trước mắt có một cái bóng thật lớn.

Cho đến khi một bàn tay to tiến tới, năm ngón tay nắm cổ áo, nâng hắn đến trước ngực, hắn còn chưa nhìn rõ dáng vẻ người trước mắt, đã bộp một tiếng đập miếng bìa cứng lên mặt Liễu Uyên.

Khương Mãn vẫn còn tức giận: “Ngươi dập tắt hương ta đốt cho cha, ta sẽ bảo Tiêu thúc thúc đánh ngươi!”

Liễu Uyên dùng tay còn lại nhấc tấm bìa cứng lên ném đi, để lộ gương mặt vô cảm, Khương Mãn vừa nhìn thấy liền ngây người, người này trông thật giống mình!

Bạn cùng bàn bên dưới lớn tiếng nhắc nhở: “Mãn Mãn, cha ngươi thật sự còn sống!”

Khương Mãn khiếp sợ a một tiếng, dưới năm ngón tay của Liễu Uyên đá chân loạn xạ, hắn vừa dùng bàn tay nhỏ sờ mặt Liễu Uyên, vừa cúi đầu trả lời bạn cùng bàn: “Ta tin ngươi! Nhà ngươi bán quan tài, biết nhiều hơn ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện