Bộ Bộ Kinh Tâm Chương 62

Tứ a ka sau này thật có thể là nơi chắn gió che mưa, bảo hộ ta chu toàn hay không? Lững thững chậm bước quay về phòng, vừa mới đẩy cửa viện đã trông thấy dưới tàng cây hoa quế chính là Bát a ka đang chậm rãi xoay người lại. Trong lòng hết sức kinh sợ, vội đưa tay khép nhanh cánh cửa, tựa người vào cửa thở không ra hơi, lại là có tật giật mình, ngây người một hồi lâu mới tiến lên thỉnh an.

"Đa tạ bối lặc gia!" Ta cúi người nói. Một bên khóe miệng hắn mỉm cười, nói : "Thái tử háo sắc mọi người đều biết, dù sao cũng không thể nhắm mắt để nàng đi theo một người như vậy, hơn nữa ta tuyệt đối không muốn nàng theo hắn chịu khổ."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lặng lẽ nhìn lại ta, gió nhẹ lay lay tà áo bào của hắn, phất phơ xào xạc, gió lại thổi vào mắt ta xốn xang, mơ màng đọng ướt một giọt nước mắt, hình bóng hắn dần trở nên nhạt nhòa, ta hốt nhiên cúi đầu nhún người nói: "Bối lặc gia nên quay về đi! Tại nơi này của nô tỳ không tiện ở quá lâu."

Hắn hỏi : " Có thể có hối hận không?". Ta cắn cắn môi, ngẩng đầu chăm chăm nhìn hắn hỏi: "Hối hận có thể sao? Chàng hiện tại sẵn lòng lấy ta ư?". Hắn dời chuyển ánh mắt, lặng một lúc rồi nói: "Trong thời gian ngắn này hoàng a mã sẽ không chỉ hôn cho nàng. Sau này…sau này sẽ xem lại!" Ta cúi đầu, không kìm được bật miệng cười rộ lên.

Hai người im lặng một hồi lâu, hắn nói : "Muốn hỏi nàng một chuyện."

Ta nghe ngữ khí hắn thận trọng, phải ngẩng đầu lên nhìn, "Chuyện gì?". Hắn nói : "Nàng ở bên hoàng a mã đã nhiều năm, theo nàng thấy, lần này hoàng a mã sau cùng là có chủ ý gì?". Ta nhớ lần trước có nói với hắn "hoàng thượng vẫn còn rất thương yêu thái tử gia" vốn định để hắn tắt đi hi vọng, nhưng trái lại càng khiến hắn tìm cơ hội để đả kích thái tử, lần này nếu nói thật, ta lại có thể hay không khó lường hết hậu quả?

Ta nói : "Điều ta nói không phải lúc nào cũng đúng." Hắn cười nói: "Ít nhất lần trước nàng đã đúng. Đích thật là " vẫn còn rất sủng ái"." Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước kia hễ là những chuyện liên quan đến thái tử gia, hoàng thượng luôn dìm xuống không tra, hoặc chỉ trừng phạt những kẻ liên quan khác, lần này lại gióng trống khua chiêng sai người tra rõ, hơn nữa ba đến bốn năm nay, hoàng thượng đối với thái tử gia tình cảm ngày càng lạnh nhạt, nghi kỵ càng tăng, e rằng trong lòng đã sớm chuẩn bị cái kết "ân đoạn nghĩa tuyệt"."

Một bên khóe miệng hắn mỉm cười, mắt buông xuống lẳng lặng suy tư một hồi, rồi lại đột nhiên nhìn ta hỏi: "Đối với chuyện cả đời của mình, bây giờ nàng đã có dự định gì chưa?"

Dự định của ta ư? Ta chua chát nói : "Đời người là một chuỗi những lựa chọn, trước kia chàng lựa chọn vứt bỏ, tương lai lại là sự lựa chọn của ta."

Hắn chăm chăm nhìn ta hỏi : "Nàng trong lòng đã có người khác sao?". Ta hoảng hốt, buột miệng nói : "Tại sao bối lặc gia luôn hỏi nô tỳ chuyện này? Trong lòng nô tỳ không có ai, cũng không cần bối lặc gia phải bận tâm." Nói xong ngay lập tức muốn vả vào miệng mình. Từ sau khi thái tử cầu hôn, ta sao tâm thần ta lại cứ không ổn định như thế này?

Hắn lại mỉm cười nói: "Nàng đã dự tính chọn ai? Đừng nói chính là lão Tứ, hoặc không chỉ biết tự mình chịu khổ sở, trái lại uổng phí ta hôm nay một lòng tâm huyết!". Trong lòng ta kinh sợ, thần sắc thay đổi, còn cố cười nói: "Đúng là đều không có can hệ gì đến chàng! Hơn nữa, chàng và ta đều biết, chuyện này là do vạn tuế gia định đoạt, không phải do ta làm chủ."

Hắn nhìn vào vạt áo phía dưới, hướng về ta gật đầu cười nói: "Nếu nàng chỉ để mặc cho hoàng a mã làm chủ, vậy những lời lúc nãy coi như ta chưa từng nói qua." Nói xong, không nhanh không chậm cất bước đi. Ta vội vàng tựa vào cây hoa quế mới có thể đứng vững, hắn là có ý gì?

Lại một lần nữa ta tự nói với chính mình, ta hiểu rõ lịch sử, ta không lựa chọn sai.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện