Bảo Hộ Em Suốt Đời Chương 58: Nước Thục

Giữa bầu không khí cực kỳ căng thẳng, Đông Phương Úc Khanh đột nhiên vội vàng chạy tới, nói với vị tướng quân kia, "Liệt tướng quân, Liệt tướng quân, đây là bạn ta."

Liệt Hành Vân ngạc nhiên nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Đại học sĩ à, những người này bạn huynh?"

"Không sai." Đông Phương Úc Khanh thốt lên.

"Đại học sĩ, để ta bảo thật với huynh, Liệt Hành Vân ta từ nhỏ tới lớn chưa từng gặp ai lớn lối như vậy, lại còn tự xưng là bạn của hoàng thượng." Liệt Hành Vân chỉ tay về phía đám Lạc Thập Nhất.

Đông Phương Úc Khanh mải mốt đáp, "Liệt tướng quân à, coi như huynh nể mặt ta, để cho bọn họ qua đi."

"À..." Liệt Hành Vân dần mềm giọng, Đông Phương Úc Khanh cho rằng gã đã đồng ý bèn tiến tới chỗ bọn Hoa Thiên Cốt, đột nhiên Liệt Hành Vân lại lớn tiếng quát, "Đợi đã!"

Đông Phương Úc Khanh nhìn gã đầy thắc mắc, Liệt Hành Vân chỉ vào bên trong, "Đại học sĩ, huynh có thể vào trước, nhưng mà ta phải bắt bọn họ."

Đông Phương Úc Khanh nói, "Huynh đợi một lát, đợi một lát đi." Anh chàng đến bên Hoa Thiên Cốt lầm rà lầm rầm, Hoa Thiên Cốt lấy mảnh ngọc đeo trên cổ mình ra, "Liệt tướng quân, huynh xem đi."

Liệt Hành Vân vừa nhìn thấy mảnh ngọc hoàng thất thì nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, "Thấy ngọc như thấy hoàng thượng," Những tay lính khác cũng quỳ theo, "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Liệt tướng quân, thế bây giờ chúng ta đã vào được chưa?" Hoa Thiên Cốt hỏi.

Liệt Hành Vân ngẩng đầu sửng sốt một hồi, "Hả? Có thể, có thể," gã mải mốt chỉ huy, "Cho qua, cho qua!"

"Đa tạ Liệt tướng quân." Hoa Thiên Cốt cười bảo, những đệ tử khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đông Phương Úc Khanh dẫn cả đám tới phủ của mình, Khinh Thủy đi loanh quanh bền ngoài một vòng xong thở dài, "Ôi chao, quá khí phái, không biết bên trong còn nguy nga lộng lẫy cỡ nào nữa."

Đông Phương Úc Khanh cười cười, lấy quạt xếp chỉ vào bên trong, "Mời vào!"

Mọi người đi theo, Nghê Mạn Thiên ngắm nghía xung quanh lại không tránh khỏi thắc mắc, "Đông Phương à, dù cho huynh có là một vị quan thanh liêm thì thế này không phải quá mức tồi tàn sao, nhà chỉ có bốn bức tường."

Ánh mắt thâm tình của Đông Phương Úc Khanh hướng về phía Hoa Thiên Cốt, "Căn phòng này là ta để dành cho nữ chủ nhân của ta." Hoa Thiên Cốt thấy Đông Phương Úc Khanh nhìn mình thì chỉ lơ ngơ chẳng hiểu gì.

Nghê Mạn Thiên thấy thế lập tức nhận ra tâm tư của Đông Phương Úc Khanh, "Đông Phương à, ta thấy huynh cũng nên mở mang trí tuệ cho cái người kia đi chứ."

Đông Phương Úc Khanh trầm mặc chốc lát, chẳng thể làm gì khác ngoài phe phẩy quạt xếp, Hoa Thiên Cốt nhìn Đông Phương Úc Khanh xong lại nhìn Nghê Mạn Thiên, thắc mắc, "Mạn Thiên ơi, cô đang nói gì vậy, cái gì mà mở mang trí tuệ cơ?"

Nghê Mạn Thiên không nhịn nổi, bật cười, lại gần Đông Phương Úc Khanh, thì thầm, "Con đường này vô cùng khó đi, tương lai phía trước cực kỳ gập ghềnh." 

Đông Phương Úc Khanh im lặng nhìn Nghê Mạn Thiên, sau đó lại đi một vòng quanh người nàng, Nghê Mạn Thiên bất mãn, "Này, Đông Phương, huynh làm gì vậy?"

"Ta chỉ đang thấy quái lạ, đại tiểu thư Nghê Mạn Thiên sao tự dưng hôm nay lại như đã thay đổi thành một con người khác thế? Đổi tính luôn?" Đông Phương Úc Khanh lấy quạt gõ đầu.

"Huynh...." Nghê Mạn Thiên tức giận chỉ tay về phía Đông Phương Úc Khanh.

Hoa Thiên Cốt vội vàng tiến tới giảng hòa, "Được rồi, được rồi, Đông Phương, bây giờ bọn ta ở đâu thế?"

Đông Phương Úc Khanh cũng không định gây gổ với Nghê Mạn Thiên, "À, đã bố trí xong phòng cho khách rồi, mong các vị sư huynh hãy ở lại đây mấy ngày."

Lạc Thập Nhất từ chối, "Chúng ta đi là để lịch luyện, đáng lẽ ra không nên ở đây."

"Mọi người là đồng môn của hoàng thượng, ta sao dám lạnh nhạt được, xin các vị sư huynh thông cảm cho nỗi khổ của ta." Đông Phương Úc Khanh khuyên nhủ.

Lạc Thập Nhất hết cách đành gật đầu đồng ý, Khinh Thủy muốn biết dạo gần đây Mạnh Huyền Lãng sống thế nào, bèn tiến tới hỏi Đông Phương Úc Khanh, "Đại học sĩ ơi, Mạnh đại ca ấy, huynh ấy thế nào rồi? Có thể dẫn bọn ta đi gặp huynh ấy được không?"

"Hoàng thượng vô cùng bận rộn, muốn gặp được cũng hơi khó, nói không chừng khéo phải chờ thêm mười ngày nửa tháng nữa cơ."

"Hả? Lâu vậy sao, tới lúc đó sợ là chúng ta cũng đã phải quay về." Khinh Thủy lo cuống cuồng, "Sớm biết thế ta đã đòi vị tướng quân kia dẫn ta vào cung."

"Cô đừng nóng vội, hay là bây giờ chúng ta tranh thủ vào cung, xem xem liệu hoàng thượng có chút thời gian gặp chúng ta hay không." 

Khinh Thủy lập tức chuyển buồn thành vui, "Đa tạ đại học sĩ, huynh thật tốt!"

Đông Phương Úc Khanh nói với mọi người, "Chư vị cứ nghỉ ngơi, tại hạ cáo lui." Rồi phân phó hạ nhân, "Người đâu, nhớ chăm sóc thật chu đáo cho khách của ta."

Bên trong hoàng cung, Mạnh Huyền Lãng trách cứ Liệt Hành Vân, "Ta bảo ngươi mời bọn họ vào, chứ không phải bảo ngươi đi bắt người, may mà ngươi không làm bọn họ bị thương."

"Khởi bẩm hoàng thượng, bình thường người có bao giờ nói mời ai vào đâu, chỉ toàn là bắt giữ không, thế nên lần này ta cũng tưởng như vậy." Liệt Hành Vân ảo não xoay đầu.

Mạnh Huyền Lãng tức tối, trợn mắt nhìn gã, "Ngươi...."

Liệt Hành Vân mải mốt nhận sai, "Hoàng thượng, là do ta hiểu nhầm."

"Chuyện này tính sau, may mà lần này có mảnh ngọc." Mạnh Huyền Lãng không tiếp tục truy cứu, Liệt Hành Vân cười một tiếng sảng khoái, Mạnh Huyền Lãng lại phân phó, "Bây giờ ngươi sai người chuẩn bị một chút, ta muốn tới phủ Đại học sĩ, không thể tiếp tục chờ cho tới khi gặp lại đám Hoa Thiên Cốt rồi, ngươi mau đi đi!"

"Dạ vâng!" Liệt Vân Hành hô to, lùi xuống.

Bấy giờ Đông Phương Úc Khanh bước vào, "Tham kiến hoàng thượng!"

"Miễn lễ, ai da, đại học sĩ à, Hoa Thiên Cốt... mọi người có khỏe không?" Mạnh Huyền Lãng hỏi.

"Khởi bẩm hoàng thượng, bọn họ rất khỏe, tất cả đã được an bài trong phủ của thần, xin hoàng thượng an tâm."

"Sao vậy được, ta phải đưa bọn họ vào trong cung thôi."

"Hả? Hoàng thượng à, một nhóm của bọn họ rất đông, nếu đột nhiên người nói muốn đưa bọn họ vào cung, vi thần sợ rằng không có đủ thời gian để chuẩn bị."

"Ta đã sớm nhận được tin báo bọn họ sẽ tới đây lịch luyện, cho nên việc quét tước hoàng cũng đã được tiến hành, bây giờ ta đi đón bọn họ ngay tức khắc." Mạnh Huyền Lãng nói xong lập tức đi ngay.

Đông Phương Úc Khanh vội ngăn cản, "Hoàng thượng, hoàng thượng ơi, lần này bọn họ lịch luyện trong thời gian rất ngắn, vi thần cảm thấy..."

Mạnh Huyền Lãng ngắt lời anh chàng, "Trẫm đã quyết rồi, bây giờ ngươi theo trẫm đi đón bọn họ." Đông Phương Úc Khanh đành bất đắc dĩ theo sau Mạnh Huyền Lãng.

Trong điện Tuyệt Tình, Bạch Tử Họa đang bước đi trong viện thì chợt Tử Huân ghé qua, trên tay là một cái hộp nhỏ đựng cánh hoa, gọi chàng lại, "Tử Họa, chàng đứng yên đó."

Bạch Tử Họa ngừng bước, Tử Huân bốc ít cánh hoa lên, ném giữa khong trung, cánh hoa lập tức biến thành hương, phiêu tán khắp nơi, thơm thấm lòng người. Bạch Tử Họa hỏi, "Hương gì thế?"

Tử Huân cao hứng đáp, "Đây là một mùi hương mà ta mới điều chế, thú vị không? Nó gọi là "Chim tàn cất cung", có tuyết tùng mà chàng thích, du tùng, bạch tùng cùng bốn mùi vị mộc hương của thông đuôi ngựa, đặt ở trong tổ chim qua hai mùa đông xuân, chờ đến khi nhựa hương trầm lan tỏa mùi hương, lại lấy tổ chim nghiền thành phấn, bọc viên với rễ cây mộc hương, chôn dưới cây tùng ba thước, sau một năm thì đào lên, đợi nước tan lập tức cho phơi nắng, thế là chế ra được loại mùi vị thâm thúy trong lành, Tử Họa, chàng có thích không?"

Căn bản Bạch Tử Họa không hy vọng Tử Huân làm gì cho chàng, đối với câu hỏi của nàng, chàng chỉ có thể giữ im lặng. Lúc này Sênh Tiêu Mặc tiến tới, "Được, được nha, Thượng tiên Tử Huân thật là tài tình." Tử Huân thấy có kẻ khác quấy rầy bèn phất tay một cái, thu hồi toàn bộ mùi hương, đây là nàng điều chế vì Tử Họa, người khác không có tư cách thưởng thức.

Sênh Tiêu Mặc mở quạt xếp, ngửi chút hương thơm còn đọng lại giữa không trung, "Mùi hương thanh thuần mát lạnh như thế, hơn nữa còn có thủ pháp điều chế không ngại phiền toái, sao lại có một cái tên chói tai như vậy, "Chim tàn cất cung" ư? Đấy chẳng phải đang muốn châm chọc sư huynh của ta sao?"

Tử Huân mất kiên nhẫn, "Ngươi thì biết cái gì?"

Sênh Tiêu Mặc bật cười, "Thượng tiên à, đừng coi là thật thế, không lại sợ người ta cho rằng Sênh Tiêu Mặc ta chuyên gia ăn nói lung tung."

"Có chuyện gì?" Bạch Tử Họa hỏi.

"Điện Thất Sát đã tấn công núi Tùng Lệ, Chưởng môn Tùng Lệ bị thương nặng, nghiên Bất Quy bị đánh cắp, hơn nữa Thất Sát còn gửi chiến thư với các môn phái còn lại." Sênh Tiêu Mặc nghiêm túc trả lời.

"Cái gì?" Thiều Nguyệt vừa đến đã nghe thấy tin xấu, "Điện Thất Sát lại bắt đầu rục rịch sao?"

Sênh Tiêu Mặc gật đầu, Thiều Nguyệt thật hận không thể rèn sắt thành thép, "Sát Thiên Mạch cũng thật tình, chỉ lo bảo dưỡng nhan sắc mà quên mất việc quản lí tốt thuộc hạ của mình!"

"Tiểu Nguyệt, muội có qua lại với Sát Thiên Mạch ư?" Bạch Tử Họa nhận ra ý tứ trong lời Thiều Nguyệt.

Tử Huân nhân cơ hội đổ dầu vào lửa, "Đường đường là Thượng tiên Trường Lưu mà lại qua lại với Thánh quân Thất Sát, hơn nữa còn là người sẽ chịu trách nhiệm cho chức vụ Chưởng môn đời sau, xem ra tiên quy của Trường Lưu sắp sửa phải chỉnh lại một chút rồi."

"Ai da, Thượng tiên Tử Huân không biết rồi, ở Trường Lưu, tiểu sư muội không cần tuân thủ tiên quy, đúng không, sư huynh?" Sênh Tiêu Mặc nhanh mồm nhanh miệng.

Tử Huân kinh ngạc nhìn Bạch Tử Họa, nàng không ngờ địa vị của Thiều Nguyệt tại Trường Lưu lại đặc biệt tới vậy, Bạch Tử Họa nhẹ gật đầu, sau đó nhìn Thiều Nguyệt, "Tiểu Nguyệt..."

"Sư huynh, từ lần Thất Sát tấn công Thục Sơn, ta đã khuyên giải Sát Thiên Mạch để hắn quản lí thật kĩ điện Thất Sát của hắn, để chúng chớ có tiếp tục làm loạn, mới yên tĩnh một thời gian, không ngờ Thất Sát lại..." Thiều Nguyệt bất đắc dĩ đáp.

"Chẳng trách bấy lâu nay Thất Sát an phận như vậy, hóa ra là vì tiểu sư muội." Sênh Tiêu Mặc đột nhiên cảm thấy chuyện Thiều Nguyệt có thể trở thành bạn tốt với người trong ma đạo thực sự là một chuyện mà bọn họ theo không kịp.

"Sênh sư huynh à, ta chỉ khuyên Sát Thiên Mạch một câu, cũng không hẳn là bởi vì ta đâu." Thiều Nguyệt biết vì Thiện Xuân Thủ đả thương Hoa Thiên Cốt nên Sát Thiên Mạch mới áy náy, chịu quay về quản lí toàn bộ công việc trong điện, ai ngờ Sát Thiên Mạch lại nhanh chóng mất kiên nhẫn như thế, quả nhiên không nên hy vọng quá nhiều, kịch bản của nguyên tác vẫn cứ đang tiếp diễn.

Mạnh Huyền Lãng tới phủ Đại học sĩ, quan sát xung quanh xong lắc đầu lia lịa, "Nơi này sao có thể cho người ở được chứ? Bé thế này, đến hít thở cũng chẳng thông, lại còn không ít muỗi." Sau đó hắn vui vẻ tới bên Hoa Thiên Cốt, "Thiên Cốt à, muội theo ta về hoàng cung đi, hoàng cung lớn lắm, cũng giàu nữa, ta còn đặc biệt bố trí cho muội một căn phòng, nhất định muội sẽ thích." Khinh Thủy đứng bên Hoa Thiên Cốt thật vất vả mới có thể gặp được Mạnh đại ca, song trong mắt hắn chỉ có Thiên Cốt, hoàn toàn không để ý tới mình, Khinh Thủy tránh không khỏi cảm thấy buồn bã.

"Hả?" Hoa Thiên Cốt nhìn Đông Phương Úc Khanh, nàng vẫn chưa đáp ứng Mạnh Huyền Lãng, Mạnh Huyền Lãng thấy thế bèn lùi về đằng sau, đi tới trước người Đông Phương Úc Khanh, "Đại học sĩ, ngươi mau giúp ta khuyên nhủ Thiên Cốt sư muội, để nàng theo ta hồi cung."

Đông Phương Úc Khanh không muốn, nhưng ngoài miệng lại uyển chuyển bảo, "À, việc ấy, hoàng thượng nói đúng, hoàng cung tuyệt đối hơn đứt nơi này gấp vạn lần," Mạnh Huyền Lãng gật đầu hài lòng, ngay sau đó Đông Phương Úc Khanh lại chuyển biến, "Cơ mà, hoàng thượng à, Thiên Cốt có đi du ngoạn sơn thủy đâu, không thể ở lại trong hoàng cung được, lần này Thiên Cốt người ta hạ sơn lịch luyện đấy."

"Có gì không ổn? Hoàng cung lớn như vậy thì tốt mà?"

"Cũng chính vì lớn nên mới không ổn, hoàng thượng cũng từng lịch luyện thì hẳn phải biết, việc sống trong nhung lụa là kẻ địch lớn nhất của lịch luyện."

"Ngươi..." Mạnh Huyền Lãng tức giận chỉ tay về phía anh chàng, Đông Phương Úc Khanh vội xoay đầu đi, Mạnh Huyền Lãng nói tiếp, "Lời ấy là sai rồi, mọi người đều biết, kẻ địch lớn nhất của lịch luyện là dục vọng trong nội tâm, hoàng cung tràn đầy gấm vóc, lụa là, biết đâu lại có thể tạo cơ hội rèn luyện ý chí của bọn họ thì sao?"

Khinh Thủy gật đầu lia lịa, "Ừ Ừ, nói quá đúng," Nàng đến gần Hoa Thiên Cốt, rỉ tai bảo, "Thiên Cốt à, cậu còn do dự nỗi gì, mau chọn hoàng cung đi." Hoa Thiên Cốt không biết phải làm sao cho phải.

Hai đệ tử đằng sau Khinh Thủy tiến đến, "Ta cũng muốn xem thử hoàng cung."

"Ừ, ta cũng vậy."

Nghê Mạn Thiên vội đứng lên phản đối, "Ai da, ta không đồng ý, quy củ trong hoàng cung nhiều như vậy, ra vào cũng bất tiện, nơi này vẫn tự tại hơn nhiều, Sóc Phong, huynh thấy ta có nói đúng không?"

Sóc Phong đứng dậy, "Ta không thành vấn đề, các người cứ tự quyết đi."

"Sao huynh lại biết là không có vấn đề, dĩ nhiên là phải chọn hoàng cung rồi." Khinh Thủy xoay người nhìn một đệ tử, "Ai da, cậu nói xem!"

Đệ tử kia vội đáp, "Dĩ nhiên là ta chọn hoàng cung."

Còn đệ tử sau lưng Sóc Phong nói, "Dọn tới dọn lui phiền toái lắm."

Cứ thế, hai nhóm bắt đầu tranh cãi, Hoa Thiên Cốt khổ não vô cùng, đột nhiên nàng nảy ra ý tưởng, tới trung gian hai nhóm, đề nghị, "Ai da, không thì mỗi ngày chúng ta ở lại một nơi?"

Nghê Mạn Thiên lập tức từ chối, "Cô muốn chúng ta mệt mà chết à?"

Hoa Thiên Cốt hết cách, Mạnh Huyền Lãng nhanh chóng đề nghị Hoa Thiên Cốt cứ ở lại hoàng cung đêm nay, mà Đông Phương Úc Khanh cũng mải mốt ngăn cản, bảo là muộn rồi, ở lại đây; hai nhóm lại tranh cãi, Lạc Thập Nhất ngồi trên, nhìn bọn họ một lát rồi đứng dậy lớn tiếng quát, "Ồn ào cái gì, ta quyết, hôm nay cắm trại ngoài thành!"

"Hả?" Cả đám quay đầu kinh ngạc nhìn Lạc Thập Nhất.

Trong điện Tuyệt Tình, Thiều Nguyệt đang thảo luận với Bạch Tử Họa về chuyện Thất Sát, Thiều Nguyệt nhớ trong nguyên tác, Thiện Xuân Thu dùng nghiên Bất Quy để đánh úp môn Thái Bạch, bấy giờ Tiểu Cốt cũng ở đó, cô bèn hỏi Bạch Tử Họa, "Sư huynh, tác dụng của nghiên Bất Quy là gì thế?"

"Nghiên Bất Quy có thể tái thiết lập mọi vật, trong nháy mắt dịch chuyển muội đến nơi mà muội muốn đến." Bạch Tử Họa giải thích xong vẫn chưa hiểu sao cô hỏi vậy.

Thiều Nguyệt gật gù, chẳng trách, song bây giờ vẫn chưa thể kết luận ngay, mục đích của Thất Sát là môn Thái Bạch, trong nguyên tác, Thiện Xuân Thu nhận ra đó là vị trí có lực lượng phòng thủ yếu kém nhất, nếu muốn tấn công thì phải dành thời gian chuẩn bị, đương nhiên không loại trừ khả năng gã sẽ chọn nơi khác, Thiều Nguyệt vẫn chưa thể nắm bắt được động tĩnh của Thiện Xuân Thu.

"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt..." Bạch Tử Họa thấy Thiều Nguyệt nhất mực cau mày trầm tư, "Muội đang nghĩ gì?"

"À," Thiều Nguyệt hoàn hồn, chỉ đành chờ tới tình huống lúc đó mới có thể phân tích cụ thể, từ đó đi đến kết luận chắc chắn, bây giờ vẫn quá sớm, "Sư huynh, huynh nó Thiện Xuân Thu đã cướp được nghiên Bất Quy, vậy mục tiêu tiếp theo của hắn có thể sẽ ở đâu?"

Bạch Tử Họa cũng không rõ, "Động tĩnh lần này của Thất Sát lớn như vậy, xem ra chúng muốn cướp lấy Thần khí mười phương."

Đột nhiên Thiều Nguyệt nghĩ tới một chuyện, "Sư huynh, bây giờ Tiểu Cốt đang lịch luyện ở đâu?"

"Thập Nhất dẫn bọn họ tới nước Thục." Bạch Tử Họa suy nghĩ một lát rồi trả lời.

"Nước Thục?" Thiều Nguyệt hỏi, "Là nước Thục của Mạnh Huyền Lãng sao?"

Bạch Tử Họa gật đầu, "Không sai, bây giờ Mạnh Huyền Lãng đã lên làm hoàng đế nước Thục rồi."

"Thanh kiếm Mẫn Sinh!" Thiều Nguyệt đột nhiên đứng bật dậy.

Bạch Tử Họa giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, "Tiểu Nguyệt, muội nói gì cơ?"

"Sư huynh à, thanh kiếm Mẫn Sinh hiện đang ở nước Thục, mục tiêu tiếp theo của Thiện Xuân Thu là nó!" Thiều Nguyệt khẳng định, cô nhớ Mạnh Huyền Lãng bị ca ca của mình tính mưu hòng soán vị, mà thanh kiếm Mẫn Sinh lại nằm trong tay hoàng đế nước Thục.

"Tiểu Nguyệt, sao muội biết?" Bạch Tử Họa thắc mắc.

Thiều Nguyệt còn đang lo cho Hoa Thiên Cốt nên không trả lời, "Sư huynh à, ta phải tới nước Thục một chuyến, sau này sẽ giải thích tường tận cho huynh nghe, huynh nhớ phải tăng cường chú ý động thái của Thiện Xuân Thu nhé."

Tuy Bạch Tử Họa chưa thấu hiểu triệt để, song chàng tin vào Tiểu Nguyệt, Thiều Nguyệt thấy chàng gật đầu bèn yên tâm rời khỏi điện Tuyệt Tình.

--- ------ ----
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện