Toàn Chức Pháp Sư Chương 64: Độc nhãn ma lang





Độc nhãn ma lang

Nói trắng ra thì Mạc Phàm hắn ngoài trừ việc thể hiện tinh thần trượng nghĩa cứu vớt cô gái này ra thì đối với chuyện lại xuất hiện thêm một “ đồ chơi Chấn động ” mới này nữa thì vô cùng nghi ngờ.

Ở trường trung học nữ sinh Minh Văn đã từng xuất hiện Phòng ăn chấn. Mà chuyện này xuất hiện cách đây cũng không có lâu, thế mà ở nơi này lại xuất hiện “ Chấn động” cũng như vậy, chẳng lẽ lại thêm một con Cự nhãn tinh chuột nữa? Nghe nói, sau khi tiêu diệt con Cự nhãn tinh chuột kia thì ở khu vực khác ngoài trường trung học nữ sinh Minh Văn cũng có xuất hiện “ Chấn động” nhưng nó rất là yếu ớt. Bên cảnh sát cũng đã kiểm tra phần công việc của bọn họ. Họ xác định sân trường hoàn toàn an toàn. Có thể khai giảng năm học mới được.

“ Bà nội ta sinh sống ở chỗ này. Mà khu vực chấn động thì nằm ở chỗ kia.”

Chu Mẫn chỉ vào một ngôi nhà cũ kỹ. Vừa nhìn thì không khác gì một căn nhà cũ ở phế tích quảng trường.

Đội thi công gặp vấn đề về tài chính. Cho nên bọn họ đã rút lui hết cả rồi. Cả khu phế tích quảng trường này có thể dùng từ hoang tàn, vắng vẻ để hình dung ra được. Vào ban đêm, khi mà ánh đèn điện sáng trưng của thành phố không chiếu tới. Mây đen che kín bầu trời thì những ánh sáng từ ngôi sao trên bầu trời cũng không thể nào xua tan được bầu không khí ảm đạm, chết chóc ở phế tích quảng trường này.

Hiện tại Mạc Phàm hắn ở Bắc Thành là một người tài cao gan lớn. Hắn linh hoạt phi thân qua bức tường rào mà đội thi công tạm thời dựng lên. Sau khi tiêu sái đáp chân xuống đất thì phát hiện Chu Mẫn từ một cánh cửa nhỏ bên cạnh đang còn đi tới khiến cho hắn cảm thấy rất là lúng túng.

“ Khụ khụ, Thời điểm xảy ra chấn động là khi nào vậy?”

Mạc Phàm mở miệng hỏi.

“ Vào ban đêm, không biết chính xác là khi nào.”

Thường ngày Chu Mẫn vẫn trong bộ dạng một cô gái mạnh mẽ nhưng khi tới đây thì nàng liền e dè, sợ hãi. Nàng đi sát lại chỗ Mạc Phàm một chút.

Mạc Phàm hắn tiến về phía trước mấy bước rồi móc ra một cái túi thơm từ trong túi tiền ra.

Túi thơm mở ra. Bên trong nó là những vụn phấn trong suốt. Mạc Phàm đổ vụn phấn lên bàn tay rồi thổi. Lập tức đám vụn phấn này phiêu tán trong không khí, rồi rơi vãi khắp nơi trong công trường thi công đổ nát này.

“ Đây là … Phấn tìm yêu?”

Chu Mẫn không hổ là Học sinh giỏi. Chỉ nhìn qua một chút đã nhận ra cái đồ chơi này.

“ Uk.”

Mạc Phàm gật đầu.

Phấn tìm yêu, đối với một vị quyền cao chức trọng có trách nhiệm giữ gìn trật tự đô thị thì cái thứ đồ chơi này khi nào cũng có trong người để còn bắt yêu ma!

“ Làm sao đồ vật này lại có trong người của ngươi vậy?? Ngươi cảm giác ở đây xuất hiện yêu ma sao??”

Chu Mẫn kinh ngạc hỏi.

Một người học sinh lại mang cái đồ vật này?? Huống hồ nơi này còn là Bắc Thành chứ không phải là rừng núi hoang vu đâu cơ chứ!!

“ Cô gái à, ngươi phải tin vào sự chuyên nghiệp của ta chứ?? Người nhìn đi.”

Mạc Phàm hắn liền chỉ vào những vụn phấn đã bay xuống đất kia.

Vụn phấn rơi cách hai người khoảng chừng mười thước. Những vụn phấn này giống như có thứ gì đó hấp dẫn làm cho bám dính vào vậy. Nó dính lại thành một đường viền ở trên mặt đất. Mà cái đường viền này nhìn qua giống như… giống như một dấu chân!

Chu Mẫn thấy vậy liền ngây dại ra.

Trời ạ! Ở trong Bắc Thành thật sự có yêu ma??

Thật ra thì đối với Ma pháp sư mà nói thì việc nắm bắt được hơi thở của yêu ma rất là khó khăn. Nhất là khi tụi nó đã rời đi chỗ khác.

Cho nên thứ đồ chơi Phấn tìm yêu này sẽ giúp cho bọn họ. Nó đặc biệt nhạy cảm với hơi thở của yêu ma. Chỉ cần 10 ngày trước yêu ma có lưu lại dấu chân thì Phấn tìm yêu sẽ lập tức dính vào cái dấu chân để lại kia!

“ Làm sao… làm sao bây giờ??”

Chu Mẫn bị tình huống này làm cho sợ hãi.

“ Ta… chúng ta nên nhanh chóng báo chuyện này cho đội săn yêu đi.”

Thân thể Chu Mẫn không khỏi rét run lên.

Mạc Phàm hắn im lặng đứng nơi đó.

Ta chính là Đội săn yêu của Bắc Thành mà ngươi nói tới đây, còn báo cái cứt gì nữa chứ!

Huống hồ, tiểu đội săn yêu cũng không có nhàn rỗi. Chưa chắc bọn họ đã tin vào những gì mà chúng ta thông báo rồi điều động cả tiểu đội xuất động.

Lúc này, bọn hắn mới chỉ dùng Phấn tìm yêu tìm ra dấu chân yêu ma thì cũng mới chỉ là nghi ngờ, không phải là bằng chứng. Dù sao thì chuyện có Triệu hoán sư lưu lại ở trong công trường cũng là chuyện rất có thể xảy ra.

“ Dấu chân này, không giống với dấu chân con Cự nhãn tinh chuột cho lắm.”

Mạc Phàm cau mày.

“ Mạc… Mạc Phàm…… Chúng ta hay là rời khỏi đây đi.”

Chu Mẫn sợ sệt nói.

Mạc Phàm hắn muốn dò xét xem rốt cuộc là chân của con gì, liền đi sâu vào trong công trường tìm kiếm.

Chu Mẫn thấy vậy liền vội vàng đuổi theo Mạc Phàm.

“ Hình như nó trốn ở trong tòa nhà đổ nát cách đây vài dặm thì phải.”

Mạc Phàm liền chỉ vào một tòa nhà đổ nát ở phía trước rồi nói.

Tòa nhà này lúc trước được tính làm siêu thị. Cho nên diện tích của nó vô cùng lớn. Bên trong nó ngổn ngang nào là túi đựng xi măng, công cụ, vật liệu thi công mục nát. Phấn tìm yêu chỉ dẫn tới nơi này thì mất tích. Nếu nơi này thật sự có yêu ma … thì chắc chắn nó trốn trong này phát yêu phát quái rồi!

Khu công trường này đã hoang phế hơn hai tháng rồi, là một nơi ẩn thân rất tốt.

“ Mạc Mạc Mạc…. Mạc Phàm….”

Âm thanh Chu Mẫn bỗng nhiên cứng đờ lại. Nàng đang dùng cách thức vô cùng kỳ quái nhắc nhở Mạc Phàm.

Mạc Phàm hắn liền quay đầu lại nhìn Chu Mẫn. Xuyên qua bức tường gạch đổ nát rõ ràng là một con vật màu đen đang còn ngọ nguậy!!!

Đó là một sinh vật có chân sau vô cùng to lớn. Nó đứng ở nơi đó. Đầu của nó như muốn đụng phải sàn của tầng 2 vậy.

Hình dáng của nó có chút gần giống với con U Lang Thú. Có điều, nó khác ở chỗ, nó không có 4 chân như con U Lang Thú. Mà nó đứng thẳng bằng hai chân sau không khác gì người sói trong phim Dị nhân vậy!!

Mà thứ đáng sợ nhất trên người nó chính là con mắt của nó.

Con Cự Lang hình người này chỉ có một con mắt. Ở trong bóng đêm, con mắt đó lộ ra sự hung tàn, tàn bạo.

“ Đây… Đây là Độc nhãn ma lang!”

Thiếu chút nữa thì Chu Mẫn hét to lên.

Độc nhãn ma lang. Ở trong các buổi dạy giới thiệu về các loại yêu ma thì thầy giáo cũng đã vô số lần nhắc tới con yêu ma hung tàn này. Nó khác xa so với con Cự nhãn tinh chuột nhỏ bé chuyên sống ở chỗ bẩn thỉu. Con Độc nhãn ma lang này phần lớn sống ở nơi rừng núi hoang vu. Đối với loài người bọn nó luôn có địch ý. Thậm chí bọn nó vô cùng thích thú khi đem con người làm thức ăn!!

Rất thích giết chóc, tham lam, hung tàn.Đó chính là đặc tính của nó. Con người phải dũng cảm lắm mới dám đứng trước mặt nó.

“ Tại sao gần khu vực Thành thị lại có thể xuất hiện Độc Nhãn ma lang được vậy?? Không ai quản lý chuyện này sao!!!”

Mạc Phàm nhìn thấy nó, nội tâm liền khiếp sợ giống như trước.

Cách đó không lâu, hắn và Chu Mẫn đều cho rằng ở trong thành thị thì tuyệt đối an toàn.

Thế mà không ngờ rằng, hắn đã hai lần gặp yêu ma ở Bắc Thành rồi.

Con Cự nhãn tinh chuột xuất hiện ở trong Thành thị cũng là chuyện bình thường. Loài sinh vật này vốn sinh sống trong bãi rác hoặc là cống nước của thành thị. Nhưng con Độc nhãn ma lang hung tàn này lại có thể xuất hiện ở trong Thành thị thì nên giải thích như thế nào đây??

“ Nó…. Nó đang làm cái gì vậy??”

Chu Mẫn sợ hãi đến nỗi khuôn mặt trắng bệnh không còn tí máu nào.

“ Ăn bữa ăn khuya.”

Mạc Phàm trả lời.

Chu Mẫn nhìn kỹ lại, thiếu tí nữa thì ngất đi.

Con Độc nhãn ma lang kia đang còn nhai thức ăn. Khi nhìn xuyên qua một mảnh đen thui mờ ảo thì Chu Mẫn phát hiện một cánh tay đứt rời!!

Trời ạ! Đó đích thị là cánh tay của con người rồi.

Tên khốn khiếp Mạc Phàm này!! Tại sao hắn có thể nhẹ nhàng miêu tả nó như là một bữa ăn khuya của quái vật được chứ!!

Nó đang ăn thịt người!!!

Nó thật sự ăn thịt người!!!
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện