Rắn Rết Thứ Nữ Chương 56-3: Thời gian tốt đẹp (3)

Mộc Tịch Bắc nhìn dáng vẻ Thanh Từ, rốt cuộc không đành lòng trách cứ, dù sao nàng cũng không phải muốn trách cứ Thanh Từ, chỉ là cảm thấy lo lắng, lập tức hạ giọng, nhìn một phòng bừa bộn, nhíu mày nói:

" Xem ra độc giải không tệ? Mới sáng sớm đã bắt đầu luận bàn."

Thanh Từ hung ác liếc Sơ Nhất, không có mở miệng.

Nhưng Sơ Nhất lại giống như tìm được khổ chủ, nếu không phải sợ Ân Cửu Dạ một cước đá bay hắn, suýt nữa đã chạy lên ôm lấy đùi Mộc Tịch Bắc rồi:

" Ai nha, Mộc tiểu thư, xem như tìm được người làm chủ cho ta, ngươi không biết đâu, cái Mẫu Dạ Xoa này. Nữ nhân không biết tốt xấu, ta vất vả lấy được Quỳnh Tương Lộ sang quý cho nha đầu này, nàng không chỉ không cảm kích, còn đánh ta! Thật sự không có thiên lý, không có thiên lý a!"

Mộc Tịch Bắc nhìn bình Quỳnh Tương Lộ trên tay Sơ Nhất, nhận lấy, cẩn thận ngửi ngửi, đúng là thật, không khỏi có chút kích động, Quỳnh Tương Lộ này xuất từ Dược Vương Cốc, bởi vì có thể loại trừ hết thảy vết sẹo, cho nên vô cùng sang quý, có điều nghe nói nếu muốn chiếm được kỳ dược từ Dược Vương Cốc, hoặc mời Dược Vương ra tay cứu người, đều phải đáp ứng Dược Vương một điều kiện.

Vì thế, ánh mắt Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Sơ Nhất có chút thâm thúy, xem ra nam tử mang mặt nạ này cũng không phải người tầm thường, chỉ không biết, người mặt quỷ ở nơi này đều là như thế, hay chỉ một mình Sơ Nhất không giống người thường.

Mộc Tịch Bắc đi vào phòng, dịu dàng nói:

" Thanh Từ, ngồi xuống."

Thanh Từ hơi do dự, vẫn nghe lời ngồi xuống, Sơ Nhất phục sát đất Mộc Tịch Bắc, một cái nữ tử thoạt nhìn yếu đuối, đã có thể hàng phục được đại ma đầu Ân Cửu Dạ, lại có thể kềm chế được Mẫu Dạ Xoa Thanh Từ, thật giống như thần nhân vậy!

Lập tức quan sát tỉ mỉ Mộc Tịch Bắc, đột nhiên xuất hiện cảm giác phát lạnh khắp người, cảm thấy một trận sát khí đánh tới, Sơ Nhất kinh hãi quay đầu nhìn lại, phát giác chủ tử nhà mình đang âm trầm nhìn mình chằm chằm, vì thế lập tức bay ra ngoài thật xa.

Mộc Tịch Bắc cũng không để ý đến động tĩnh bên kia, chỉ cẩn thận thoa một ít Quỳnh Tương Lộ lên mặt Thanh Từ, động tác mềm nhẹ, làm Ân Cửu Dạ nhìn thấy cực kỳ không vui.

" Tiểu thư, nếu như vết sẹo bị mất đi, có thể hay không bị... "

Lời Thanh Từ còn chưa nói hết, Mộc Tịch Bắc cũng đã hiểu được ý tứ của nàng. An ủi nói:

" Không bị nhận ra đâu, nghe nói dùng Quỳnh Tương Lộ chữa khỏi vết sẹo, da thịt sẽ mọc ra giống như mới sinh, trắng nõn dị thường, ngươi ngày thường rửa mặt tắm rửa, điểm một ít giọt nước, làn da đều sẽ trở nên non mịn, ngươi lại đánh chút son phấn, chắc chắn sẽ giống như biến thành người khác."

Thanh Từ gật gật đầu, nàng không chịu bôi thuốc, là sợ sau khi khôi phục hình dạng sẽ bị đám người An Nguyệt Hằng nhận ra, từ đó mang đến phiền phức cho tiểu thư, hoặc không thể ở lại bên người tiểu thư nữa.

Sơ Nhất núp ở phía xa, trong mắt mang theo tia hứng thú, rốt cuộc Thanh Từ sợ ai nhận ra đây? Hai người chủ tớ này sao lại khó hiểu như vậy chứ? Ân Cửu Dạ rốt cục không nhìn được nữa, tiến lên một bước, kéo Mộc Tịch Bắc lại, vung tay ném Quỳnh Tương Lộ đến trước mặt Sơ Nhất, Sơ Nhất phản xạ tiếp được, phiền muộn cực kỳ, không cần phải nói, việc này lại rơi vào trên người mình!

Mộc Tịch Bắc bất đắc dĩ, trong lúc nhất thời có chút đau đầu, nàng hiện tại lưu lại ở đây, là bởi vì gần đây ít chuyện, Tôn gia vừa bị giải quyết, Liễu Tri Viên còn chưa bị đày đi, Liễu Mộng và Liễu Vượng cũng chưa bị xử trảm, cho nên Liễu gia sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa sắp đến cuối năm, tất cả mọi người dị thường bận rộn, nàng mới an tâm ở lại chỗ này.

Nhưng nàng vẫn phải rời đi, không tiếp tục lưu tại nơi này, chỉ không biết nam tử này có thể dựa theo tâm ý của Ân Cửu Sanh thay thế vị trí Lục hoàng tử, chân chính xuất hiện ở trước mặt mọi người hay không, cũng không biết nếu mình muốn đi có thể thuận lợi hay không.

Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ tạm thời ở lại đây, không tới mấy ngày, bên ngoài nổi lên đại tuyết bay lả tả, biến Hoàng thành thành từng tấm tuyết trắng, giống như một thế giới băng tuyết.

Tiểu lâu Ân Cửu Dạ ở, gọi là Lang Gia Điện, bắt đầu từ trước cửa chính, bên trong hợp với vài gian phòng, lớn giống như một tòa cô thành, tuy nhiên sau khi Mộc Tịch Bắc đến, nơi này cũng dần dần có nhân khí.

Cũng không biết từ khi nào, ở từng gian phòng Ân Cửu Dạ đều cho người trải thảm nhung màu trắng lên mặt đất, đạp lên mềm mềm, rất dễ chịu, không cảm thấy lạnh nữa, cũng không quan tâm Mộc Tịch Bắc có mang giày hay không, luôn chạy loạn khắp nơi, trong phòng cũng mới thêm không ít lò sưởi, ấm áp, không cảm thấy một chút rét lạnh nào.

Trong ngăn tủ dần dần thêm rất nhiều y phục của Mộc Tịch Bắc, có trung y, có váy dài, có áo nhỏ, có lông chồn, mỗi ngày thêm vào mấy bộ, không biết bắt đầu từ khi nào, vậy mà chất đầy cả mấy ngăn tủ, trưng bày chỉnh tề, nữ tử dùng trâm ngọc, trâm cài tóc, đồ trang sức, son phấn bột nước, cũng từng bộ xuất hiện ở đây, rực rỡ muôn màu, nhìn khéo léo đáng yêu, khiến cho người ta cảm thấy không còn quạnh quẽ như trước nữa.

Bên ngoài tuyết bay trắng xoá, mênh mông ào ạt, giống như Thiên Nữ Tán Hoa, tia nắng buổi chiều từ cửa sổ chiếu nghiêng vào phòng ngủ, chiếu vào trên người nữ tử, mang theo từng tia ấm áp.

Trong phòng Mộc Tịch Bắc đang cuộn mình nằm trên một chiếc ghế đu, phía trên trải da lông mềm mại dày đặc, trên người phủ kín một chiếc chăn mỏng, trên tay cầm một quyển sách cổ, một bên nhẹ nhàng đung đưa ghế đu, một bên nhẹ giọng đọc sách cổ, dịu dàng mềm mại, tựa như nỉ non.

Một bên ghế đu đặt một cái bàn tròn cực nhỏ, trên bàn tròn bày hai dĩa trái cây, một bình trà nóng, cũng không bày thêm đồ vật dư thừa nào nữa, nước trà bốc lên hơi nóng cuồn cuộn, dung nhan nữ tử mông lung.

Một bên khác của nữ tữ là một chiếc giường êm, da hổ phủ trên giường êm rơi xuống mặt đất, nam tử gối đầu lên cánh tay nghênh ngang nằm ở phía trên, không có một chút hình tượng đáng nói nào, màu da hơi tái nhợt, thần thái lười biếng, nhưng vẫn đẹp kinh người như cũ, nam tử nghiêng đầu, vẻ mặt chuyên chú nghe nữ tử đọc cái gì đó, đôi mắt đen sâu không lường được tràn ngập ấm áp.

Ở giữa hai người đặt một cái hỏa lò, than gỗ cháy đỏ rực phát ra " đốp đốp " tiếng vang, dường như đang phụ họa tiếng nói mềm nhẹ của nữ tử.

" Xưa có lễ quân thần, nay có.... "

Mộc Tịch Bắc đang đọc là 《 Tây La ghi chú 》, những ngày này, nhàn rỗi vô sự, liền đọc sách cho Ân Cửu Dạ nghe, nàng phát hiện, Ân Cửu Dạ cực kì thông minh, biết đến đồ vật cũng không ít, nhưng lại tựa như thật sự không phân biệt được.

Vì thế, mỗi ngày nàng liền đọc một ít cho hắn nghe, có sơn thủy truyện ký, kỳ văn dị sự, cũng có đạo làm vua, bày binh bố trận, có điều nàng vẫn thiên về cuộc sống bình thường của người bên ngoài, nàng không trông cậy vào một ngày kia sau khi hắn ra ngoài, sẽ có quan niệm thế tục, nhưng nàng hi vọng, tối thiểu nhất hắn phải hiểu một ít, như vậy cũng miễn cho sau này hắn không thích ứng được.

Hơn một tháng qua, vậy mà ít nhiều cũng đọc xong không ít sách.

Mà đợi đến ban đêm, nàng liền nói cho hắn một ít chuyện dân gian lý thú, chuyện nhà, ngẫu nhiên ra ngoài đi một chút, cũng không cảm thấy buồn bực.

Ân Cửu Dạ dần dần bình tĩnh lại, từng đêm đều ở trong nỉ non của nàng ngủ an ổn, nàng nói, hắn đều nghiêm túc lắng nghe, vô luận là thứ buồn tẻ nào đó, chỉ cần từ trong miệng của nàng nói ra, dường như đều trở nên sinh động thú vị, nghe hơi thở thuộc về nàng, trái tim đang xao động cũng lập tức yên tĩnh lại.

Lời hắn nói ngẫu nhiên cũng nhiều hơn, không còn cứng ngắc như trước nữa, ở trong không gian yên tĩnh, càng có vẻ nhu hòa.

Xanh đen dưới mắt hắn cũng dần dần tiêu tán, cả người càng thêm tuấn lãng, nhưng khí tràng cường đại lại khiến người ta hiểu được, người này, đợi một thời gian nữa, chắc chắn sẽ trở thành nhân trung long phượng.

Mộc Tịch Bắc thả sách trong tay xuống, đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn đại tuyết bay tán loạn, lẩm bẩm nói:

" Lại một năm nữa."

Nam tử từ trong nháy mắt nữ tử đứng dậy, ánh mắt liền đuổi theo, nghe thấy nữ tử nói khẽ, cũng nhìn bông tuyết bên ngoài cửa sổ, lại rất nhanh thu hồi ánh mắt, dường như tuyết trắng mênh mang đối với hắn mà nói, cùng trước kia không có gì khác biệt, chỉ có nữ tử phía trước cửa sổ, mới có vị trí trong tim hắn.

Hôm nay, là ba mươi tết, rốt cục lúc tiệc tối trong cung sắp bắt đầu, bốn phía vang lên tiếng pháo nổ, đồ vật trong Hoàng cung nếu so với bên ngoài luôn luôn dài dòng hơn, hoa văn biến đổi phức tạp hơn, cũng là một mảnh vui mừng hớn hở.

Dường như bị lây nhiễm, Mộc Tịch Bắc mặc y phục dày đặc vào, bao mình cực kỳ chặt chẽ, sau đó cầm một kiện áo lông cho Ân Cửu Dạ, mở miệng nói:

" Đi ra ngoài một chút."

Ân Cửu Dạ sững sốt, lưu loát đứng dậy, khoác y phục vào, liền đuổi theo bước chân nữ tử.

Mộc Tịch Bắc đứng ở trong đình viện, nhìn tuyết bay đầy trời, không khỏi duỗi ra tay nhỏ, tiếp được từng mảnh từng mảnh trong suốt.

Ân Cửu Dạ đứng ở một bên, ánh mắt nhìn nữ tử càng phát ra nhu hòa, đi đến sau lưng Mộc Tịch Bắc, ôm lấy nàng, há to miệng, lại không phun ra một chữ.

Đẩy Ân Cửu Dạ ra, Mộc Tịch Bắc ném một cục tuyết cho hắn, giơ lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ:

" Đắp người tuyết đi."

Ân Cửu Dạ có chút không rõ, không biết người tuyết trong miệng nàng là cái gì, chỉ nhìn động tác đắp tuyết của nàng, cũng bắt đầu học theo.

Mộc Tịch Bắc đắp tuyết thành một đống, sau đó quỳ gối trên mặt tuyết, tụ tập tuyết thành một quả cầu tuyết lớn, Ân Cửu Dạ cũng nghiêm túc học theo, một quả cầu tuyết còn lớn hơn của Mộc Tịch Bắc nhanh chóng được làm ra.

Hai người chơi quên cả trời đất, ngẫu nhiên nam tử thô bạo này lại giống như hài tử, tranh công nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, giống như đang chờ được khích lệ.

Trời chiều chậm rãi rơi xuống, hai cái người tuyết đã xếp thành, Ân Cửu Dạ tò mò nhìn thành quả bận rộn nửa ngày, Mộc Tịch Bắc tìm củ cà rốt xem như cái mũi người tuyết, cũng không biết từ chỗ nào tìm được hai cái cúc áo màu đen làm thành hai con mắt, khiến Ân Cửu Dạ nhìn thấy sửng sốt một chút.

Mộc Tịch Bắc buồn cười nhìn hắn:

" Đứng ngốc ở đó làm gì vậy?"

" Hơ... "
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện