Rắn Rết Thứ Nữ Chương 55-2: Hai người ôn nhu (2)

Tính mạng những người này, là phát tiết tốt nhất cho Ân Cửu Dạ, hắn đơn phương chủ đạo lần giết chóc này.

Cho đến chân núi, gặp phải lần ám sát này, đã là đoàn người thứ ba Ân Cửu Dạ ra tay, mà so sánh với người ám sát Ân Cửu Sanh, Ân Cửu Dạ lại càng thống hận nhóm hắc y nhân bịt mặt đã chết trước mắt này hơn, bởi vì nếu không phải bọn họ nhiều lần chặn đường, chắc hẳn còn kịp cứu Ân Cửu Sanh.

Sơ Nhất rất muốn biết, rốt cuộc chủ tử đắc tội hạng người gì, mà mười mấy năm qua, không tiếc hao phí nhân lực tài lực vật lực lớn như vậy, chỉ vì muốn giết một cái Ân Cửu Dạ!

Kiếm đã được rút ra, trên người Ân Cửu Dạ ngoại trừ những vết đao kia, còn nhiều thêm hai cái lỗ, máu tươi không ngừng cuồn cuộn chảy xuôi, cho đến khi hắn dùng nội lực xử lý chu toàn sau nửa canh giờ, mới chậm rãi mở hai mắt ra.

Bước chân Sơ Nhất thoáng mất trật tự, đi lên phía trước, hiếm khi lạnh giọng mở miệng nói một câu:

" Người ám sát trước khi tới có lẽ đã dùng Xa Xỉ, nếu không ra tay trước khi trời sáng có thể sẽ chết."

Sơ Nhất cố ý tránh né chuyện nàng ta là tỳ nữ Mộc Tịch Bắc, hi vọng chủ tử có thể trực tiếp giải quyết nàng ta, nhưng khi hai con ngươi đen như mực của Ân Cửu Dạ nhìn về phía Sơ Nhất, Sơ Nhất lại không tự chủ được quay sang, không tình nguyện phun ra một câu:

" Nàng ta là tỳ nữ lần trước cùng Mộc tiểu thư xâm nhập vào trong viện."

Ân Cửu Dạ đứng dậy, miệng vết thương có chút đau nhức, mặc dù có nội lực cao thâm hộ thể, nhưng thân thể huyết nhục cũng không phải xương sắt gân thép, nên vẫn đau đớn như cũ.

Thanh Từ ngẩng đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ sắc mặt càng thêm tái nhợt, lại nhìn nhìn miệng vết thương trên người hắn, quay đầu đi, nàng biết một kiếm kia đâm vào trên hông căn bản không làm tổn thương đến tính mạng của hắn, nhưng vốn thực lực cách xa, trong lúc bối rối nàng chỉ nghĩ, dù Ân Cửu Dạ không chết, một kiếm này, cũng coi như trả thù hắn đã chà đạp tiểu thư!

Đôi mắt đen của Ân Cửu Dạ nhìn chằm chằm Thanh Từ, hồi lâu mới mở miệng nói:

" Lý do."

Thanh Từ trào phúng cười một tiếng, không có mở miệng, Sơ Nhất bất mãn tiến lên nói:

" Là tiểu thư các ngươi sai ngươi đến?"

" Không phải."

" Vì sao ngươi muốn giết chủ tử chúng ta? "

Ánh mắt Sơ Nhất lạnh như băng dừng ở trên người Thanh Từ.

" Thấy chủ tử các ngươi không vừa mắt không được sao! Ta muốn giết hắn, coi như hôm nay ta không thể giết hắn, thành quỷ ta cũng không bỏ qua hắn! "

Cảm xúc Thanh Từ có chút kích động, vì sao? Hắn còn hỏi vì sao!

" Ta cho ngươi biết, nhiều năm như vậy số người còn sống từ trong U Minh viện đi ra ngoài đều có thể đếm trên đầu ngón tay, chủ tử chúng ta có điểm nào có lỗi với các ngươi, ngươi có biết hay không. "

Sơ Nhất khó thở, những ngày này chủ tử luôn vô thanh vô tức ở xa xa nhìn Mộc Tịch Bắc, Sơ Nhất có thể nhìn thấy dịu dàng trên hai đầu lông mày hắn.

" Ngươi câm miệng cho ta! Ai mà thèm! Tên cầm thú này cũng dám chà đạp tiểu thư chúng ta, còn làm tiểu thư chúng ta bị thương thành như vậy."

Thanh Từ càng nói càng kích động, nhớ tới bộ dạng Mộc Tịch Bắc ở trước mặt mình ra vẻ vô sự, còn có vết thương chồng chất trên chân, Thanh Từ vừa thấy đã nhịn không được!

Lần này, tất cả đám người mặt quỷ đều sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, cô nương này có phải hiểu lầm cái gì không? Nàng nói chủ tử chà đạp tiểu thư các nàng? Không phải nhận lầm người chứ!

" Nói cho chủ tử nàng ta, người của nàng ở chỗ ta. "

Tiếng nói Ân Cửu Dạ khàn khàn mở miệng, Sơ Nhất đành không cam lòng lĩnh mệnh rời đi.

Thanh Từ nhìn Ân Cửu Dạ cười lạnh:

" Ngươi cho rằng còn có thể lợi dụng ta uy hiếp được tiểu thư?"

Ân Cửu Dạ mím chặt đôi môi, không nói gì, chỉ mở miệng nói với mấy người sau lưng:

" Đi lục soát, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Thanh Từ nghe thấy lời này, lại không sợ chết mở miệng lần nữa:

" A, báo ứng!"

Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn lướt qua Thanh Từ, ánh mắt tĩnh mịch khiến trong lòng Thanh Từ run lên.

Không lâu sau, Thanh Từ bị hai người nắm đầu vai, nhẹ nhàng nhấc lên, đạp trên nóc nhà người ta đi trước, bị mang về hoàng cung, thẳng đến U Minh viện.

Trong lòng Thanh Từ lại khiếp sợ, những người này, từng tên đều là cao thủ, tường cung cao ngất đối với bọn họ mà nói, như giẫm trên đất bằng, đội cảnh vệ đề phòng sâm nghiêm đối với bọn họ cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, ở trong hoàng cung xuyên qua như chỗ không người, nếu sát thủ của An Nguyệt Hằng đối đầu với những người này, chỉ sợ sẽ bị bọn họ chặt đứt giống như đang chặt củ cải.

Sơ Nhất đi thông báo tin tức, đang di chuyển, lại đột nhiên dừng bước, bàn tay vỗ lên đầu mình: " Óc heo! ", sau đó đột nhiên vui vẻ, hấp tấp tiếp tục đi về phía trước.

Sơ Nhất bỗng nhiên hiểu được, Ân Cửu Dạ đợi lâu như vậy, ông trời cũng không tạo cơ hội để hắn cùng nữ tử kia gặp nhau, bây giờ cơ hội đã tới, người như hắn làm sao có thể buông tha, Sơ Nhất không khỏi cảm thấy mình thật sự ngu xuẩn, người như Ân Cửu Dạ nếu thật sự muốn có được cái gì, làm sao có thể chỉ đứng ở xa xa mà nhìn chứ, cho dù ông trời không cho cơ hội, hắn sợ cũng sẽ tạo ra cơ hội!

Sơ Nhất đối với Ân Cửu Dạ vậy mà sử dụng biện pháp khổ nhục kế này, tỏ vẻ khinh bỉ thật sâu, càng vô cùng phỉ nhổ đối với việc khuôn mặt không đổi sắc sau đó, chẳng qua một kiếm kia đâm thật sự không nhẹ, xem ra vì theo đuổi mỹ nhân Ân Cửu Dạ xuống tay cũng rất độc ác.

Sơ Nhất lại nghĩ đến Ân Cửu Sanh chết, tâm tình bắt đầu nặng nề, hắn nghĩ Ân Cửu Dạ thật sự rất khổ sở, chỉ hi vọng lúc này có người ở cạnh hắn thôi, đúng lúc, Thanh Từ đến, nghĩ đến như vậy, Thanh Từ ám sát vào lúc này, có phải mang ý nghĩa sâu xa, Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ là ông trời tác hợp cho hay không!

Mộc Tịch Bắc đã ngồi ở trước bàn hơn nửa canh giờ, không cử động chút nào, giấy trong tay đã càng ngày càng mỏng, cuối cùng chỉ còn lại có hai nhân tuyển, một người là An Nguyệt Hằng, một người là Ân Cửu Dạ!

Lúc đầu Bạch Hàn rất tò mò, vì sao Mộc Tịch Bắc không trực tiếp đi tìm, ngược lại cứ ngồi ở chỗ này, tô tô vẽ vẽ, có điều giây lát hắn liền hiểu được, bởi vì bọn họ không biết nên đi tìm ai, nếu như đi tìm từng nhà từng nhà, thời gian đều lãng phí ở trên đường, không bằng trực tiếp tập trung mục tiêu, một kích tất trúng.

Mộc Tịch Bắc đứng dậy, nhìn hai tờ giấy trên bàn, trên mỗi tờ giấy viết một cái tên thật to, một tờ là An Nguyệt Hằng, một tờ là Ân Cửu Dạ, nhìn hồi lâu, Mộc Tịch Bắc quyết định đi U Minh viện trước, dù sao mình hiện tại thân ở cung trong, chỗ này gần nhất, hơn nữa nàng cảm thấy khả năng Thanh Từ đi tìm Ân Cửu Dạ càng lớn hơn, cho dù thật sự không có, mình lại quay đầu đi tìm An Nguyệt Hằng cũng còn kịp.

Mộc Tịch Bắc lo lắng đẩy cửa ra thì trực tiếp chạy ra ngoài, gió thu mang theo cỗ hàn khí xơ xác tiêu điều đập vào mặt, ổn định lại tâm thần, liền đi ra ngoài.

Bạch Hàn vẫn như bóng với hình, đi theo bên người Mộc Tịch Bắc như cũ, Mộc Tịch Bắc lại giống như nhớ ra gì đó, mở miệng nói với Bạch Hàn:

" Bạch Hàn, ngươi đi nói cho Mộc Chính Đức, ta có thể sẽ biến mất một khoảng thời gian, để ông ấy không cần đi tìm, mặt khác chỗ cung Tú Nữ tìm người an bài một chút."

Bạch Hàn gật gật đầu, trực tiếp biến mất ở trong màn đêm, nhưng trong lòng lại đang do dự hai chữ của Mộc Tịch Bắc, biến mất? Trên đời này muốn chạy đi nơi nào, mới có thể được xưng là biến mất? Bước đi vội vàng, dựa theo trí nhớ, Mộc Tịch Bắc một đường đi thẳng đến U Minh viện. Nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ đối sách, nơi này là Hoàng cung, căn bản không thể tìm được nhiều cao thủ, xông vào mang người về như vậy, càng đừng nói nếu bị người trong cung phát hiện, chính là nắm chắc cái chuôi lớn của phủ Thừa Tướng.

Mà nàng lại không thể tuỳ tiện tìm người hỗ trợ, dù sao nơi đó đang cất giấu một bí mật động trời, nếu không cẩn thận để lộ tiếng gió, Ân Cửu Dạ càng dễ dàng giết người diệt khẩu, còn có một vấn đề quan trọng hơn là, đó chính là độc của Thanh Từ không thể để lâu, nhất định phải ở trước ba canh giờ dùng nội lực bức độc ra, nếu không về sau cho dù cứu được, thân thể ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.

Đủ loại tình huống khiến cho Mộc Tịch Bắc vô cùng tức giận, nhưng lại không có lựa chọn khác.

Mặt khác, lúc Sơ Nhất đi tới Bảo Lang Các, phát hiện ngoại trừ bên ngoài ngẫu nhiên có cung nữ đi qua, bên trong đã không còn một bóng một.

Giày màu đen nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, Sơ Nhất giống như một kẻ xâm nhập tìm hiểu tình hình bốn phía trong phòng, phát hiện quả thật không có hơi thở của người nào cả, mới bắt đầu càn rỡ, đẩy cửa sổ ra, từng cơn gió lạnh thổi vào, giấy trên bàn, bị lật ngược lên, có mấy tờ bị thổi bay tán loạn xuống đất.

Sơ Nhất đi lên phía trước, nhặt lên một tờ giấy trên đất, nhìn thấy trên đó viết tên An Nguyệt Hằng, lại nhặt lên một tờ khác, còn lại viết tên chủ tử mình, lại nhìn lên trên mặt bàn, còn lại một ít tên người bị đánh dấu thật to.

Sơ Nhất huýt huýt sáo, không khỏi than thở, nữ nhân chủ tử coi trọng đúng là không giống người thường, nhìn đầu óc này, người tám phần đã chạy tới U Minh viện, chủ tử đang mưu tính gì đây, mình rõ ràng đã uổng công đi chuyến này rồi.

Đem những tờ giấy kia đồng loạt ném vào hỏa lò, tất cả cái tên trong chớp mắt hóa thành tro tàn.

Sơ Nhất chợt lách người, bằng vào khinh công cực mạnh nhanh chóng trở lại U Minh viện, trên đường quả thực nhìn thấy Mộc Tịch Bắc đang bước nhanh tiến về phía U Minh viện.

Sơ Nhất vượt lên trước trở lại U Minh viện, trực tiếp đi vào tìm Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ không nhìn thấy người như trong dự đoán, sắc mặt không khỏi có chút ám trầm, Sơ Nhất sợ cái tên điên này hiểu lầm cái gì, vội mở miệng giải thích nói.

" Lúc thuộc hạ đến Bảo Lang Các Mộc tiểu thư đã không còn ở đó nữa, trên bàn sách bày ra tất cả các nơi Thanh Từ có khả năng đi, cuối cùng đã đem mục tiêu tập trung ở trên người An Nguyệt Hằng cùng chủ tử. "

Sơ Nhất hơi xúc động mở miệng nói.

Ân Cửu Dạ đã hiểu được ý tứ Sơ Nhất, liền không lên tiếng nữa, chỉ là tâm tình lại có chút hung ác nham hiểm, lại là An Nguyệt Hằng? Giữa Mộc Tịch Bắc và hắn rốt cuộc có quan hệ gì?
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện