Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở Chương 91: Giảng hòa

Khắc Lạc nói tiếp:

- Thì sau khi cuộc họp kết thúc, tao gọi cho cô ấy và la cho một trận. Nhưng mày cũng biết rồi đó, là một giám đốc thì luôn có những cuộc họp đột xuất mà, nên cô ấy phải hiểu cho tao chứ. Haisss,... Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên cô ấy gọi liên tục như vậy đâu...

Kỳ Tường đáp lời:

- Tao đồng ý với mày là khi đang họp với đối tác mà bị người yêu gọi liên tục như vậy khá là khó chịu, nhưng mà có lẽ Hạnh Linh em ấy lo cho mày nên mới như vậy thôi. Hoặc đó là một cái tính của em ấy thì sao? Mà điều quan trọng là sau khi gọi điện thoại la người yêu một trận cho tới giờ thì mày có gọi hỏi xem em ấy đang ở đâu chưa vậy thằng quỷ kia? - Tại sao tao lại phải gọi hỏi? Trong khi người sai là Hạnh Linh cơ chứ. Mày nói vậy chả khác gì tao tự nhận bản thân mình là người sai???? Haissss..

Lúc này ở trong phòng Đóa Lệ, Hạnh Linh ngồi khóc sướt mướt, vừa khóc vừa nói lại vừa vò nát đống khăn giấy trên nệm của con bạn:

- Ý mày là tao sai? Mày là bạn thân của tao mà Tiểu Lệ, tại sao không bênh tao mà lại còn bảo tao sai?? Anh ấy mới là người sai, đã hứa với tao rồi nhưng lại không thực hiện đúng lời hứa, anh ấy sai hoàn toàn. Huhuhuhu... Anh ấy là người sai. Bao nhiêu lần rồi, cứ mỗi lần hứa dẫn tao đi chơi thì y như rằng có cuộc họp đột xuất, cứ hễ tao gọi hỏi thì bảo tao không chịu hiểu cho ãnh. Mày nói đi.. Hic hic.. Anh ấy là người sai phải không?

Đóa Lệ từ đầu buổi tới giờ chỉ có 3 động tác làm tới đó: Im lặng, rút khăn giấy đưa cho nhỏ bạn và thở dài. Bởi vì nếu nói nhỏ bạn sai thì nó sẽ bảo mình không bênh nó, nhưng nếu bảo anh Bèo sai thì không đúng tí nào. Cô lại tiếp tục im lặng nhìn nhỏ bạn rồi lắng nghe nó nói tiếp:

- Mày bị làm sao vậy hả? Sao không trả lời tao... Hic hic... Tao sẽ không xin lỗi anh ấy đâu. Sau hôm nay tao sẽ giận anh ấy cho tới khi nào ãnh tự tìm tao và nhận lỗi. Giờ thì tao... Ọe..

Và người hứng hết đống bầy nhầy kia từ cô chẳng ai khác ngoài con bạn thân Tiểu Lệ cả. Sau khi nôn hết lên người con bạn thì cô nằm ình xuống giường và khò khò, mặc cho ai kia đang ngồi ngậm miệng trợn mắt nhìn mình và trên người đang hứng trọn hết những gì mình để lại cho nó. Đóa Lệ dù buồn nôn lắm nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nhìn con nhỏ kia lăn xuống giường mà ngủ ngon lành, cô đứng dậy và đi vô nhà tắm để tắm lại. 

Ngày hôm sau, Hạnh Linh tỉnh dậy với cái đầu quay cuồng và bộ quần áo nồng mùi rượu xen lẫn mùi nôn trên người, từ từ ngồi dậy thì thấy con bạn đang làm mặt hình sự đứng bên cạnh mình, khẽ cười hì hì với nó rồi liền đứng dậy chuồn đi thì bị nó nắm cổ áo lại và xạc cho một trận:

- Mày cũng hay quá ha, nhậu cho cố vô rồi tối qua nhà tao vừa khóc lóc vừa kể lễ, đã vậy còn nôn hết lên người tao. Làm tao cả đêm qua ngủ trễ lại còn hứng hết từ mày. Còn bây giờ thì lại định cười hì hì rồi chuồn thôi hả? Mày đứng lại đây, tao chưa tính sổ với mày xong.

Hạnh Linh quay mặt lại nhìn con bạn bằng một khuôn mặt hối lỗi, nheo mắt nhìn nó và nói:

- Dạ... Em biết lỗi rồi thưa chị. Em sẽ không đi đâu hết cả, em ở lại đây để nghe chị giáo huấn ạ. Nhưng trước tiên cho em đi vệ sinh cái đã nha chị Lệ xinh đẹp.

- Hừm... Đi nhanh đi rồi ra đây.

Đóa Lệ buông tay ra cho nhỏ bạn chạy vào nhà tắm, rồi sắp lại giường và lựa đồ cho con yêu tinh kia thay. Trong lúc lựa đồ thì chuông điện thoại reo lên, cô cầm điện thoại của con bạn lên thì thấy tin nhắn từ Kỳ Tường. Biết là sẽ không đúng khi tự ý xem tin nhắn từ điện thoại của người khác nhưng vì đây là người yêu của mình nên đã khiến cô tò mò và rồi cô đã mở tin nhắn ấy lên đọc “Hạnh Linh, em đừng có giận thằng quỷ kia nha. Tính nó cọc cằn vậy thôi chứ trong lòng không có ác ý gì đâu...” - Ê, mắm lấy cho cái khăn vs cho mượn bộ đồ của mày đi. - Đóa Lệ vội thoát ra và tắt điện thoại của Hạnh Linh rồi đi lấy khăn vs đồ đưa cho nó. Sau khi tắm rửa xong, Hạnh Linh đi tới bàn và cầm điện thoại lên vào mục tin nhắn rồi đọc lớn tin nhắn cho Đóa Lệ đang ngồi tập yoga nghe:

- Tin nhắn từ anh yêu của mày gửi cho tao nè “Hạnh Linh, em đừng có giận thằng quỷ kia nha. Tính nó cọc cằn vậy thôi chứ trong lòng không có ác gì đâu. Hôm qua nó gọi cho anh và bảo là nó biết em lo cho nó nên mới gọi nhiều cuộc như vậy, nhưng vì nó là giám đốc nên luôn có những cuộc họp đột xuất và đôi khi cũng phải đi công tác đột xuất nữa nên mong là em hiểu cho nó. Vì nó ít khi nào nói điều mình nghĩ ra cho người khác nghe để hiểu đâm ra khiến em không hiểu nó. Em tha lỗi cho nó nhé, đừng giận nó. Tội cho anh lắm nếu em cứ giận nó hoài. Chào em. Cho anh gửi lời chào tới người yêu của anh luôn nhé.” Cái gì vậy cà, anh yêu của mày cũng bênh cho anh Khắc Lạc nữa kìa. Ahuhuhu,... Tao hiền quá mà, Tiểu Lệ. Hic... Mới sáng sớm đọc tin nhắn là không vui rồi... Tao nói rồi, tao sẽ không xin lỗi anh ấy trước đâu.

- Hmmmm...

Hạnh Linh đang có cục tức trong người, có lẽ cục tức ấy càng to hơn khi thấy sự im lặng của con bạn mình, cô quát lên:

- Nè, có nghe tao nói nãy giờ không vậy hả, con quỷ kia?

Đóa Lệ từ tốn trả lời:

- Tao có đang nghe mày nói từ nãy giờ, và tao nghĩ anh yêu của tao nói đúng vì Khắc Lạc là bạn thân từ nhỏ của ãnh vì thế không thể không bênh vực nhau được. Tao không thể nào bênh mày cũng như bênh anh Bèo được vì cả hai người đều có cái tôi lớn, nhưng trong tình yêu thì mày cần phải hạ thấp cái tôi xuống thì mới có hạnh phúc bền lâu được. Tao chỉ có thể khuyên mày như vậy thôi, còn phải làm sao và như thế nào thì hai người tụi mày tự mà suy nghĩ đi.

- A... Tao tức điên với mày mất... Tao về đây, ngày mai tao sẽ trả lại bộ đồ này cho mày.

- Cứ về nhà mà suy ngẫm xem mình nên làm gì đi. Bye.
Đánh giá :
Đánh giá cho truyện này
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện